VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 720

Lục Kiều Sam lớn tiếng gào khóc rồi chạy ra ngoài.

Chuyện này không phải là lỗi của cô ta mà là lỗi của Y Nhược, tất cả đều là lỗi của con tiện nhân này.

Cô ta thề sẽ không đội trời chung với cô.

Tần Nhân Thiên hôn mê năm ngày rồi mới tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh lại, anh ta trở nên vô cùng trầm lặng, không nói một lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bố mẹ của Tần Nhân Thiên đều vô cùng lo lắng.

Hy Nguyệt hầm cháo chim bồ câu rồi đưa đến bệnh viên thăm anh ta.

“Anh Nhân Thiên, hôm nay anh đã đỡ hơn chưa?”

Tần Nhân Thiên nhìn chằm chằm vào cô giống như muốn làm quen với cô lại một lần nữa.

Vẻ lo lắng khẽ lướt qua khuôn mặt cô, lẽ nào anh ấy lại mất trí nhớ rồi?

“Anh Nhân Thiên, có phải anh lại không nhận ra em nữa đúng không?”

Sắc mặt Tần Nhân Thiên không chút biểu cảm, ánh mắt anh ta sâu thẳm đến lạ thường, giống như giếng cổ ngàn năm không nhìn thấy đáy “Làm sao anh lại không nhận ra em chứ, em là Y Nhược. Chỉ là anh có chút chóng mặt và hơi khó chịu nên không muốn nói chuyện thôi.”

Cô thở phào nhẹ nhõm: “Em hầm cháo chim bồ câu bổ não cho anh đây.”

Cô múc ra một bát rồi đưa cho anh ta: “Nhân lúc cháo đang nóng, anh ăn đi, để nguội rồi thì sẽ không ngon nữa đâu.”

Anh ta đón lấy rồi húp một ngụm, một ánh nhìn khó tả từ từ hiện ra trong đôi mắt của anh ta.

“Đã lâu rồi anh chưa được nếm thử mùi vị này, lâu đến nỗi khiến anh cũng quên mất chính bản thân mình rồi.”

Hy Nguyệt nhìn anh ta, cũng không biết vì sao mà cô cảm thấy anh ta có chút khác thường, nhưng cô lại không nhìn rõ khác thường ở điểm nào.

“Nếu như anh thấy ngon thì ngày mai em lại nấu cho anh.”

“Anh muốn ăn món thịt lợn chua ngọt với dứa mà em nấu.” Anh ta nhẹ giọng nói.

Cô cười: “Món thịt lợn chua ngọt với dứa phải ăn ngay lúc mới nấu xong thì mới ngon, để lâu rồi thì sẽ không ngon nữa đâu. Đợi anh xuất viện rồi đến nhà em, em sẽ nấu cho anh ăn có được không?”

“Được.” Anh ta gật gật đầu.

Ăn cháo xong, anh ta bỏ bát xuống rồi nhìn cô chăm chú: “Em còn nhớ anh ta không?”

“Ai cơ?” Hy Nguyệt hỏi.

“Thời Thạch. Nhiều năm như vậy rồi, có phải em đã quên anh ta rồi không?” Có một sự điềm tĩnh trong giọng điệu mà anh ta đang cố gắng che giấu.

Cô lắc đầu và nói không chút do dự: “Em sẽ không bao giờ quên Thời Thạch đâu, không bao giờ.”

“Nếu như có một ngày anh ta trở về rồi, em có bằng lòng quay về bên cạnh anh ta không?”

“Thời Thạch đã không còn nữa rồi, anh ấy sẽ không thể quay về được nữa.” Cô cụp mắt xuống, giữa đôi lông mày một tia phiền muộn chợt thoáng qua.

“Nếu như anh ta vẫn còn sống, nếu như anh ta vẫn chưa chết thì sao?” Anh ta hơi cao giọng nói.

Cô vì câu nói của anh ta mà chấn động.

Mặc dù cảnh sát không hề tìm thấy thi thể.

Nhưng sau khi bị đâm, anh ta lại rơi từ trên cầu xuống, và khả năng sống sót hầu như là rất thấp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi