VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 739

“Mẹ sẽ không cho con làm bậy.” Bà hét lớn một tiếng “Người đâu”, năm bảo vệ từ bên ngoại lập tức đi vào, “Dẫn cậu chủ đi.”

“Vâng ạ.” Bảo vệ chắn trước mặt họ, hùng hổ.

“Hy Nguyệt, em đứng bên cạnh đi.” Hứa Nhã Thanh nắm chặt nắm tay, với anh ta mà nói, đối phó với mấy tên bảo vệ này cũng không phải việc khó. Chỉ là nắm đấm không có mắt, không thể làm Hy Nguyệt bị thương.

Anh ta không nghĩ tới bảo vệ đã sớm có chuẩn bị, không định đánh nhau với anh mà cầm lấy khẩu súng, “đùng” một tiếng, một viên đạn gây mê bay lên đùi anh.

Hứa Nhã Thanh quả thực không thể tin được mẹ mình lại làm chuyện như thế với mình.

Hy Nguyệt cũng sợ ngây người, lao tới bên cạnh Hứa Nhã Thanh: “A Thanh, anh không sao chứ?”

Lúc này cô mới phát heienj, mẹ Hứa nhìn qua thì dịu dàng mềm mỏng, trên thực tế lại là một người tàn nhẫn.

“Mẹ, mẹ thật quá đáng.” Hứa Nhã Thanh ngã xuống đất, không có cách gì nhúc nhích.

Mẹ Hứa là thiên kim xã hội đen ở Đông Nam Á, cha bà là người buôn bán súng ống đạn dược lớn nhất Đông Nam Á, chơi súng gây mê cũng chỉ là chuyện vặt.

Thật ra bà cũng không muốn như vậy, nhưng bà phải lo liệu tình huống xấu nhất. Chồng đã ra lệnh liều chết cho bà, hôm nay cần phải đưa con trai về, nếu không sẽ cắt đứt quan hệ cha con với nó. Bà tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

“A Thanh.” Hy Nguyệt run rẩy sờ lên mặt Hứa Nhã Thanh, một giọt nước mắt chảy xuống.

Giờ phút này, cô chưa từng nghi ngờ tình cảm mà Hứa Nhã Thanh giành cho cô, chỉ là họ không thể ở bên nhau, cô không thể để anh vì mình mà bị cô lập hoàn toàn.

“Em yêu anh, cho dù sau này em ở đâu, anh chỉ cần nhớ em yêu anh là đủ rồi.”

“Hy Nguyệt, em đừng sợ, anh sẽ về tìm em, anh nhất định sẽ trở lại tìm em, em phải đợi anhg.” Hứa Nhã Thanh còn định nói gì đó, nhưng cơ bắp đã cứng ngắc đến độ không động đậy nổi.

Bảo vệ nâng anh ta dậy, đưa ra ngoài.

Hy Nguyệt quẹt nước mắt bên khoé mắt, nhìn mẹ Hứa, “Mẹ không cần phải lo, con sẽ ra đi.”

Cô lên lầu, dọn dẹp đồ của mình và con, dắt con mình đi xuống.

Túi sữa nhỏ giương to mắt, tìm kiếm Hứa Nhã Thanh khắp nơi, nó không rõ vì sao mới vừa về nhà lại phải rời đi.

“Mommy, chúng ta phải đi đâu ạ? Daddy đâu, vì sao con không nhìn thấy daddy?”

Hy Nguyệt còn chưa kịp trả lời con, mẹ Hứa đã tiến lên một bước, nắm lấy tay cháu trái, kéo cháu trai vào lòng mình: “Thằng bé là máu mủ nhà họ Hứa, cô không thể đưa đi.”

Cả người Hy Nguyệt co rụt mạnh một cái, “Từ trước tới nay Tiểu Quân đều chưa từng rời xa con, thằng bé còn nhỏ, không thể tách khỏi con.”

Biểu cảm của mẹ Hứa hờ hững mà cứng rắn lạnh lùng: “Cô bây giờ là ốc không mang nổi mình ốc, khó tự bảo vệ mình, nhà họ Lục sẽ xử lý cô như thế nào còn chẳng ai biết. Nếu Tiểu Quân rơi vào tay người nhà họ Lục, với nhà họ Hứa chính là một sự uy hiếp rất lớn.”

Nghe thấy câu này, túi sữa nhỏ lúc này mới nhận ra giữa daddy và mommy xuất hiện vấn đề rất lớn, nhưng nó cũng không biết là vấn đề gì, chỉ là rất sợ, sợ mommy sẽ rời xa daddy.

Nó dùng hết sức bú sữa, vùng khỏi tay mẹ Hứa, chạy đến bên cạnh Hy Nguyệt, “Bà nội, con muốn ở cạnh mommy, con không muốn cách xa mommy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi