VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 749

“Hy Nguyệt.” Anh nhìn cô thật sâu, không hề chớp mắt, vẻ mặt nghiêm trang mà trịnh trọng, “Bốn năm trước, tôi đã làm mất cô rồi, hiện tại vất vả lắm tôi mới tìm được cô, tuyệt đối sẽ không để cho cô rời khỏi tôi nữa.”

“Lục Lãnh Phong…” Trong lòng của cô rung động, trong phút chốc không biết nên nói cái gì, chỉ có thể rũ mắt xuống.

Bà Lục về đến nhà, liền hung dữ cáo trạng Hy Nguyệt, bà cụ lập tức gọi điện thoại cho Lục Lãnh Phong, bảo anh đưa Hy Nguyệt tới.

Chuyện của cháu trai và Hy Nguyệt là một tâm bệnh của bà cụ, đúng là phải xử lý thật tốt một chút.

Lục Lãnh Phong dặn dò Khải Liên và nữ giúp việc chăm sóc con trai thật tốt, sau đó dẫn Hy Nguyệt đến lục trạch.

Hy Nguyệt cũng không thích nơi này, đi vào sẽ khiến cô cảm thấy kìm nén, ở chỗ này, cô rất ít khi có thể cảm giác được sự ấm áp, giống như ánh mặt trời chiếu lên trên người cũng lạnh băng.

Bà cụ và Lục Vinh Hàn đều ở nhà.

Sắc mặt bà Lục vô cùng âm trầm, trong mắt tràn đầy tức giận, bà ta đã sớm biết cô là một tai họa, bốn năm trước không nên để cô gả vào nhà họ Lục.

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cô ta ngoại tình với người ngoài rồi bỏ trốn, khiến nhà họ Lục mất hết danh dự, lại làm Kiều Sam bị thương, hôm nay nhất định tôi phải xử lí theo gia pháp.” Bà ta muốn đánh đồ đê tiện này đến mức da tróc thịt bong, báo thù cho con gái.

Lục Lãnh Phong sâu xa nhìn bà ta một chút, “Mẹ dẫn Lục Kiều Sam đến nhà con gây chuyện, Lục Kiều Sam nâng một đứa bé ba tuổi lên cao quá đỉnh đầu rồi ném mạnh ra bên ngoài ở ngay trước mặt mọi người, nếu như không phải con về kịp đón được, bây giờ đứa bé kia đã bị ngã chết rồi. Làm một người mẹ, nếu có người muốn giết con của mẹ, mẹ sẽ không liều mạng sao?”

Bà Lục khóe miệng co quắp động dưới, “Kiều Sam chỉ là bỗng nhiên xúc động.”

Lục Lãnh Phong hừ nhẹ một tiếng: “Chị ta xem mạng người như cỏ rác, mẹ làm mẹ mà lại ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, đứng nguyên một chỗ mà không ngăn cản chút nào, bà chính là dung túng tội phạm.”

Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, giống như băng va chạm với băng, không có một chút nhiệt độ nào, khiến trong lòng bà Lục phát lạnh.

Bà ta phát hiện, ở trong mắt con trai, địa vị của bà ta đã không bằng một đồ đê tiện trước mặt rồi.

“Đứa bé kia cào mặt Kiều Sam, Kiều Sam yêu quý mặt của con bé nhất…” Bà ta còn muốn giải thích, bị Lục Vinh Hàn gầm nhẹ một tiếng quát bảo ngưng lại, “Bà không cần giải thích, tôi biết là Hy Nguyệt sẽ không vô duyên vô cớ làm tổn thương Kiều Sam, bà đúng là dạy ra một đứa con gái ngoan.”

Trên mặt bà Lục lúc trắng lúc xanh, “Cho dù cô ta làm Kiều Sam bị thương là có nguyên nhân, vậu cô bỏ trốn với Hứa Nhã Thanh chính là phạm vào tội lớn, tuyệt đối không thể tha thứ. Bởi vì cô ta, con và nhà họ Lục trở thành chuyện cười lớn trong toàn bộ giới thượng lưu, nhà họ Lục chúng ta vinh quang bốn đời, chưa hề xuất hiện con dâu không biết liêm sỉ như thế này.”

Lục Lãnh Phong cầm tay Hy Nguyệt, “Cô ấy cũng không phản bội con, lúc cô ấy rời đi, chúng con đã ký xong đơn thỏa thuận ly hôn trong âm thầm rồi. Sau khi cô ấy rời đi, con đổi ý, xé nát đơn thỏa thuận. Cô ấy không biết, vẫn cho là mình đã ly hôn.”

Tạm dừng, anh lại nói, “Con đã để cho người ta thả tin tức ra, để tất cả mọi người nghĩ rằng bốn năm trước, con và cô ấy đã bí mật ly hôn, nếu như mẹ trừng phạt cô ấy, truyền đi chính là một cái tát.”

Gân xanh trên trán bà Lục nhấp nhô dữ tợn, lời của con trai giống như một cái nút bằng gỗ chặn lại lỗ thông hơi của bà ta, khiến sự tức giận cả người bà ta không có chỗ phát ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi