VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 765

“Làm một bác sĩ, cậu cảm thấy hai người không có quan hệ máu mủ, dáng vẻ lại giống nhau như thế, có khả năng sao?” Lục Lãnh Phong đổi lại giọng điệu nói đùa.

Hoa Phi sờ cằm, “Mặc dù giữa người và người có khả năng giống mặt, nhưng không có quan hệ máu mủ, còn có thể giống nhau như vậy, không khoa học. Trên thế giới, chỉ có người nhân bản, hoặc sinh đôi cùng trứng mới có thể có dáng dấp gần giống nhau như đúc thôi.”

Lục Lãnh Phong nâng chén trà lên uống mấy hớp, “Thời Thạch là con ruột sao?”

Hy Nguyệt bĩu môi, “Đương nhiên Thời Thạch là con ruột rồi. Anh ấy nhỏ hơn Tần Nhân Thiên một tuổi, bọn họ căn bản không thể là sinh đôi cùng trứng thất lạc gì cả.”

Lục Lãnh Phong nhún vai, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, chuyện của người khác, tôi không quan tâm.” Nói xong, anh giơ tay lên nắm lấy cằm nhọn của cô, “Bây giờ cô là bà xã của tôi, về sau cũng là bà xã của tôi, Hứa Nhã Thanh và Thời Thạch đều là quá khứ, không cho phép nghĩ đến nữa.”

Giọng điệu của anh cực kì ngang ngược, Ma Vương chính là Ma Vương, bản tính ngang ngược mãi mãi cũng không sửa đổi được.

Hy Nguyệt hờn dỗi liếc anh một chút, “Bây giờ trái tim tôi trống rỗng, cái gì cũng không muốn.”

“Cái gì cũng không muốn thì không được, phải muốn tôi.” Anh mở môi mỏng ra thành một nụ cười tà mị.

Hoa Phi bật cười phụt một tiếng, “Anh rể, anh đúng là bá tổng đạo tổng tài đúng tiêu chuẩn luôn, nhưng mà em nói cho anh biết, chị em chỉ ăn mềm không ăn cứng, anh phải dùng viên đạn bọc đường đối phó với chị ấy mới được.”

“Tôi đã sớm phát hiện ra rồi, cô ấy chỉ thích dỗ ngon dỗ ngọt.” Trong giọng nói của Lục Lãnh Phong có một vẻ đùa cợt, trong ánh mắt để lộ ra hai chữ: Nông cạn.

Hy Nguyệt lao xao trong gió.

Cô biết, mặc dù mình đã giải thích, nhưng anh vẫn nhận định, cô bỏ trốn với Hứa Nhã Thanh là vì bị anh ta dỗ ngon dỗ ngọt mê hoặc.

Cô chính là một người phụ nữ nông cạn không chịu được khi bị viên đạn bọc đường tấn công.

“Lục Lãnh Phong, anh ưu tú, hoàn mỹ, cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có một khuyết điểm.”

“Khuyết điểm gì?” Lục Lãnh Phong nhíu mày.

“Ác miệng, thứ bôi trên miệng không phải mật, mà là độc.” Cô nhăn mũi, trong lời nói mang theo một vẻ khiêu khích.

Cô trời sinh cứng rắn, tính tình bướng bỉnh, điều này cũng không thể thay đổi được giống với sự bá đạo của anh.

Lục Lãnh Phong giật khóe miệng, trầm mặc, bỗng nhiên quay người lại, đi đến trước tủ lạnh, lấy mật ong ở bên trong ra.

Hy Nguyệt run lên, đang muốn hỏi anh định làm gì, chỉ thấy anh vặn nắp ra, dùng ngón tay quệt một chút mật ong, bôi lên trên miệng.

“Bà xã, lần này đã hài lòng chưa?”

Hy Nguyệt hộc máu, trước mắt có một hang quạ đen quạc quạc bay qua, “Lục Lãnh Phong, anh…” Cô còn chưa nói ra khỏi miệng, anh đột nhiên hơi cúi người xuống chạm lên trên môi cô, mật ong trên miệng bọc lại miệng nhỏ của cô.

Cô vô cùng ngượng ngùng, màu đỏ ửng nổi lên hai gò má, giơ nắm đấm lên, cô dùng sức đánh mấy cái lên bả vai của anh.

Em trai và túi sữa nhỏ đều ở bên cạnh, tại sao có thể trắng trợn như vậy chứ?

Hoa Phi che miệng, cười xấu xa ha ha, cậu ta thấy, hai người đang liếc mắt đưa tình, xem ra tình cảm đã dần dần ấm lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi