VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 780

“Tỉnh lại rồi?” Đôi môi mỏng khẽ mở, thấp giọng thốt ra hai chữ.

Cô khó chịu nhìn vào mắt anh, “Mắt tôi mở to như này mà còn chưa tỉnh à, hay là anh nghĩ rằng tôi đang bị mộng du?”

Anh sờ nhẹ lên trán cô, “Anh hỏi em có tỉnh táo không?”

Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Tôi rất tỉnh táo, những điều mà tôi đã làm, tôi đều ghi nhớ rất rõ ràng, cho dù tôi không có say đi nữa, thì tôi vẫn sẽ nói như vậy thôi.”

“Người phụ nữ ngốc này.” Anh thở dài thườn thượt, trong lòng rối bời, đầy phiền muộn không biết phải làm sao.

“Dù em có tin hay không, anh và Kiều An không phải là loại quan hệ như em tưởng tượng đâu.”

Anh chưa kịp nói hết câu, cô đã không ngại ném ra ba chữ, “Tôi không tin.”

Từng cơ trên khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên đau đớn, như thể bị từng cái kim đâm thẳng vào.

“Em nói như vậy, là bởi vì em không tin tưởng anh chút nào hay sao?”

Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt rất kiên quyết, “Nếu anh và Kiều An dứt khoát không liên quan gì đến nhau nữa, để cô ta rời khỏi Đế Vương, từ nay về sau không bao giờ gặp lại nữa, tôi sẽ tin tưởng anh.”

Lục Lãnh Phong im lặng.

Lại là sự im lặng đáng ghét ấy, khiến cô phát điên, khiến cô tức giận!

Cô lạnh lùng cay đắng nhìn anh từ đầu đến cuối, sự chỉ trích trong mắt giống như hai mũi tên sắc bén xoáy vào anh, “Lục Lãnh Phong, vậy thì tôi sẽ dời xa anh, nhất định là anh cũng muốn được vui vẻ sống cùng cô ta, vậy thì tôi toại nguyện cho anh! ”Cô mím chặt môi kiên quyết nói.

Anh cảm thấy thế giới xung quanh như quay cuồng, dường như cả cơ thể bị lời nói của cô đâm đến đau đớn, tan thành nhiều mảnh, đến mức không thể chống chọi nổi.

Anh biết cô bướng bỉnh như thế nào, liều lĩnh và dứt khoát đến mức độ nào.

Nhất định phải để cô ấy xua tan ý nghĩ này, nếu không không biết cô ấy sẽ làm ra hành vi điên rồ nào nữa.

“Hy Nguyệt!” Anh nắm lấy vai cô, “Từ khi kết hôn từ bốn năm trước cho đến nay, ngoại trừ em ra, anh chưa chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác, dù chỉ một lần cũng không. Em hiểu không?”

Ánh mắt anh rất bình tĩnh, không có chút cắn rứt lương tâm, giọng điệu chân thành và dứt khoát, không nghe thấy một dấu vết nói dối nào.

Nhưng với cô, đó chỉ là một trò đùa mà thôi.

Nhiều năm như vậy, anh chỉ có cô là người phụ nữ duy nhất?

Ha Ha, quá buồn cười, thật sự quá buồn cười.

Chưa nói đến Hy Mộng Lan, chỉ mới nói về Kiều An mà thôi.

Nếu Kiều An không là gì với anh, tại sao anh lại không chịu rời xa cô ta? Tại sao ngay khi cô bị thương, anh lại lo lắng như vậy, anh đã chạy đến nhà cô ta rồi ở lại hai đêm?

Cô ấy cảm thấy tức cười, quá buồn cười, cười đến không ngừng lại được.

Nhưng đang cười mà cổ họng cô chợt nghẹn lại, một luồng hơi nóng xộc thẳng vào mắt.

“Lục Lãnh Phong, anh có nhớ là anh đã đích thân gọi tôi đến phòng của Hy Mộng Lan rồi nhìn anh và cô ấy trên cùng một giường. Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ âm thanh hét lên của cô ta, thực sự rất chói tai. Vừa rồi anh mới nói rằng tôi là người phụ nữ duy nhất của anh, anh muốn lừa dối ai đây, là tôi hay chính bản thân anh? “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi