VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 800

Cô không nghĩ ra được gì, chỉ biết gật đầu, mạnh mẽ gật đầu, “Nhanh lên, buông ra!”

Lục Lãnh Phong buông tay, cô gục xuống đất như một quả bóng bị chọc thủng.

Đúng lúc này, Hoa Phi mang theo hộp thuốc đi vào, nhìn thấy cảnh tượng hoảng sợ này, phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là chị gái cãi nhau với anh rể và đâm anh rể.

“Anh rể, đừng nhúc nhích, em sẽ gọi xe cấp cứu ngay.”

“Không, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.” Lục Lãnh Phong dùng sức rút con dao ra, tự mình vứt sang một bên, tự anh dùng sức đâm nên anh biết mình không dễ chết thế được.

Hy Nguyệt nhìn máu không ngừng tuôn ra, đầu gối mềm nhũn, thân thể run rẩy, muốn làm gì cũng không làm nổi. “Hoa Phi, mau mau giúp anh ấy cầm máu đi, nhanh cầm máu đi”

Hoa Phi bôi thuốc cầm máu cho Lục Lãnh Phong, sau đó dùng hydrogen peroxide để làm sạch vết thương cho anh.

Cậu ta không có đủ dụng cụ ở đây để khâu vết thương cho Lục Lãnh Phong, Hy Nguyệt vội vàng gọi cho bác sĩ riêng của Lục Lãnh Phong tới và yêu cầu anh ta mang đồ đến để khâu lại vết thương cho anh.

Sau khi băng bó vết thương xong, lúc bác sĩ rời đi, Hoa Phi vuốt mồ hôi trên trán, “Cũng may là không trúng tim, chị à, chị hơi quá đáng rồi đấy.”

“Không phải tại chị.” Hy Nguyệt bối rối trả lời.

Lục Lãnh Phong xua tay, “Chị gái cậu thì làm gì có gan làm thế, là do tự anh làm.”

“Anh định tự hại mình hay cố tình tự sát vậy?” Hoa Phi không tin nổi nói.

Lục Lãnh Phong tự giễu cười, “Chị gái cậu vì giận anh mà bỏ nhà ra đi. Anh có phải nên đâm cho mình hai phát nữa để cô ấy trút giận không?”

Hoa Phi hít sâu một hơi nói, “Anh rể, người phụ nữ hôm qua là ai vậy? Không phải là người tình bên ngoài của anh chứ?”

“Mình chị gái của cậu thôi anh đã không thể đối phó được rồi, làm gì còn thời gian để đi tìm thêm người tình ở bên ngoài nữa.” Lục Lãnh Phong cười khổ nói.

Hoa Phi mím môi, “Thôi lần sau anh đừng làm vậy nữa, cuối cùng thì anh với chị gái em cũng đã làm lành với nhau rồi, đừng làm những hành động ngốc nghếch như thế nữa.”

Sau khi thay thuốc cho túi sữa nhỏ xong, cậu ta cũng rời đi.

Hy Nguyệt sắc mặt trở nên lạnh lùng, “Lục Lãnh Phong, anh đi đi, ngày mai tôi sẽ bảo Hoa Phi tới để thay thuốc và quần áo cho anh.” Đây là một lời đuổi khách khéo léo của cô.

Lục Lãnh Phong cau mày, “Nữ nhân ngốc nghếch này, không phải nói sẽ tha thứ cho anh sao?”

“Tôi nói điều này vì tôi sợ rằng bạn sẽ chết. Trên con dao có dấu vân tay của tôi. Nếu anh chết rồi, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi đã giết chết anh. Vậy thì tôi còn bị oan hơn Đậu Nga à?”

Cô nhìn anh đầy tức giận, cô không phải là người phụ nữ có thể để anh chơi đùa giễu cợt trước tất cả mọi người như vậy.

Anh đau khổ thở dài, “Để em yên tâm ở đây hai ngày, thứ hai anh đến đón em.” Sau đó, anh thất thần bước ra ngoài.

Ngay sau khi anh rời đi, thì Hứa Nhã Thanh đến.

“Thằng bé thế nào rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?”

“Sau khi khâu lại, thì không sao rồi.” Hy Nguyệt nói xong cùng anh lên lầu.

Túi sữa nhỏ ngồi trên ghế đọc sách, hơi ngán ngẩm, mắt sáng lên khi thấy anh ta đi tới, “Bố ơi…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi