VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 862

Trong đầu Hy Nguyệt lóe lên một ánh sáng, dường như cô thật sự đã quên đi rất nhiều chuyện.

Cô nhất định phải gặp em trai một lần, thằng bé sẽ không nói láo với cô.

Lục Lãnh Phong gọi điện thoại cho Hoa Phi, lúc chiều thì cậu ta tới.

Không ngờ rằng chỉ mới mấy ngày không gặp mà chị cậu ta đã mất trí nhớ, còn không nhận ra được anh rể và Hứa Nhã Thanh.

Lục Lãnh Phong đã dặn đi dặn lại Hoa Phi rằng không nên nhắc tới chuyện của Hứa Nhã Thanh. Cậu ta biết chuyện này là một cây gai trong lòng anh nên cũng đồng ý không hề do dự.

Hy Nguyệt không ngờ rằng em trai của mình cũng đã trở thành người lớn rồi, trong ấn tượng của cô thì Hoa Phi vẫn còn là một đứa trẻ.

“Phi, không ngờ rằng em đã lớn như thế này rồi.”

Hoa Phi vừa nghe thấy vậy thì nhíu mày với vẻ lo lắng, chị mình đúng là đã mất đi ký ức, không hề nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong bảy năm qua.

Hy Nguyệt dẫn Hoa Phi đi tới sau vườn, tránh khỏi Lục Lãnh Phong.

“Phi, những chuyện chị sắp hỏi em phải trả lời thành thật cho chị, không nên dấu diếm nghe chưa.” Hy Nguyệt nói một cách rất nghiêm túc.

Hoa Phi nhún vai rồi nói: “Chị cứ hỏi đi, chỉ cần em biết thì em sẽ trả lời thật, tranh thủ giúp chị khôi phục ký ức.”

Hy Nguyệt nâng chén trà trên bàn lên rồi nói: “Thời Thạch thật sự đã chết rồi sao?”

Hoa Phi cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên một sự đau buồn: “Chị cũng đã kết hôn rồi, hãy quên anh Thạch đi! Em nghĩ rằng anh ấy ở trên thiên đường cũng hi vọng chị có thể quên anh ấy đi mà sống một cuộc sống hạnh phúc.”

Tay đang cầm chén trà của Hy Nguyệt có chút siết chặt lại, xem ra em trai cô cũng cho rằng Thời Thạch đã chết.

“Vì sao chị lại kết hôn với Lục Lãnh Phong chứ?”

Hoa Phi lè lưỡi một cái rồi nói: “Chị gả thay cho chị họ, nhà họ Hy chỉ có hai đứa con gái, chị họ trốn rồi nên chỉ có thể đưa chị đi thay.”

Trái tim của Hy Nguyệt run lên, Hoa Phi nói giống với những gì Lục Lãnh Phong nói.

“Vì sao Hy Mộng Lan lại phải trốn chứ? Chị ta nên gả đi một cách rất vui vẻ mới đúng.”

Hoa Phi nói chuyện năm xưa cho cô biết: “Có người nói với Hy Mộng Lan rằng anh rể nặng tới tận một trăm ba mươi ký, đầu trọc, không có lông mày, mắt híp như chuột, mũi tẹt, môi trề, mặt mũi toàn là mụn cục, là một tên mập vô cùng ngu ngốc, tính tình lại còn dở hơi. Hơn nữa còn là người đồng tính, thích đàn ông. Hy Mộng Lan không chạy không được.”

Hy Nguyệt nghe thế thì bị sặc một chứ, ai điên thế nhỉ, chắc chắn Hy Mộng Lan phải sợ lắm.

“Phi, em không lừa chị chứ?”

“Chị ơi là chị, em là em ruột của chị thì sao có thể lừa chị mấy chuyện quan trọng như thế này chứ? Chị cũng không biết Hy Mộng Lan hối hận như thế nào đâu, chị ta còn định chen chân làm người thứ ba, sau đó đuổi chị đi mà tranh chức vợ anh rể đó.” Hoa Phi nhếch miệng nói.

Hy Nguyệt nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của cậu ta thì thấy không giống như là đang nói láo.

Cho nên những gì Lục Lãnh Phong nói là sự thật ư, ngược lại Thời Thạch đang lừa dối cô?

Tại sao Thời Thạch lại phải làm thế chứ?

“Vậy chị thích Lục Lãnh Phong không?”

Hoa Phi bị nghẹn họng, ho liên tục mấy tiếng.

Team mời các bạn tham khảo thêm truyện mới nhé:

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chúc các bạn buổi tối vui vẻ và hạnh phúc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi