VỢ YÊU BẢO BỐI CỦA LỤC TỔNG

Chương 872

Hy Nguyệt cảm thấy như sét đánh ngang tai, trẻ con không nói dối, Hứa Nhã Phượng không lừa mình.

Mặc dù Lục Lãnh Phong lựa chọn giấu diếm chuyện này không muốn để cho cô biết sự thật. Nhưng cách làm của anh cũng là chuyện thường, dù sao thì đây cũng là một nỗi sỉ nhục đối với anh.

Người thật sự nói láo lại là Thời Thạch.

Tại sao anh ấy lại phải làm như thế? Tại sao lại lừa gạt cô?

Hay là nói Thời Thạch thật đã chết, người đối mặt với cô không phải là Thời Thạch mà chỉ là một người rất giống anh ấy?

Chẳng lẽ là Tần Nhân Thiên sao?

Hy Nguyệt nghĩ tới đây thì có chút đau đầu.

Trí nhớ của cô như bị một dây xích khóa lại, cho dù làm thế nào cũng không mở ra được.

Hứa Nhã Phượng nói có thể giúp cô, mình nên đi tìm cô ấy không?

Hy Nguyệt lấy được số điện thoại của Hứa Nhã Phượng từ chỗ Túi Sữa Nhỏ.

Sau khi nói chuyện thì cô đi tới chỗ ở của Hứa Nhã Phượng ở thành phố Long Minh.

Hứa Nhã Phượng để cho Hy Nguyệt chọn một tư thế thoải mái nhất mà nằm trên ghế số pha, sau đó lấy một cái đồng hồ quả quýt ra nhẹ nhàng lắc lư trước mặt cô.

Mí mắt của Hy Nguyệt càng ngày càng nặng, cuối cùng dính vào nhau.

Khi cô mở mắt ra một lần nữa thì phát hiện mình ở trong một căn phòng vô cùng lớn, phía trước có một hành lang rất dài.

Cô chạy trên hành lang, chạy không ngừng, phía trước có một ánh sáng trắng.

Xuyên qua ánh sáng trắng, Hy Nguyệt nhìn thấy một cánh cửa.

Cô vươn tay muốn đẩy cánh cửa kia nhưng làm cách nào cũng không thể đẩy ra được.

Hy Nguyệt không muốn từ bỏ, cô cố gắng đẩy, đầu đột nhiên lại đau, vô cùng đau.

Cô ôm lấy đầu rồi ngã xuống đất mà lăn qua lăn lại.

Hứa Nhã Phượng thấy vẻ mặt đau đớn của cô thì vội vàng vỗ tay, đánh thức cô dậy.

“Cậu thấy được cái gì?”

“Không có gì hết, chỉ có một căn phòng và một cánh cửa, tôi muốn mở nó ra nhưng không thể nào đẩy ra được, sau đó đầu rất đau.” Hy Nguyệt nói thật.

“Không sao, thôi miên là một biện pháp trị liệu khá dịu dàng, không thể để cho cậu khôi phục ngay lập tức, phải thử thêm mấy lần mới được. Lần sau cậu lại thử đẩy cánh cửa kia ra.” Hứa Nhã Phượng nói.

Hy Nguyệt gật đầu rồi nói: “Có rảnh thì tới thăm Tiểu Quân đi, thằng bé nói rất nhớ cô và Hứa Nhã Thanh.”

Hứa Nhã Phượng mỉm cười rồi nói: “Hay là trưa mai cậu dẫn thằng bé tới, đi ăn một bữa cơm.”

“Được.” Hy Nguyệt đồng ý không hề có chút do dự, Hứa Nhã Phượng mang đến cho cô một cảm giác rất thân thiết, không giống như là Lục Kiều Sam.

Trên đường trở về, Hy Nguyệt nhìn về phía Khải Liên đang lái xe phía trước rồi nói: “Có thể giữ bí mật chuyện tôi làm trị liệu thôi miên không? Đừng nói cho ông chủ của cô.”

Khải Liên không trả lời, dường như cô ấy đang do dự.

Trên mặt Hy Nguyệt xẹt qua một chút gian xảo: “Nếu như cô nói cho Lục Lãnh Phong biết thì tôi sẽ nói với anh ta rằng cô làm việc không tốt, đổi người khác.”

Khải Liên hít vào một hơi rồi nói: “Bà chủ, lúc trước cô không như thế này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi