Chương 905
Bà cụ mặt vô cùng khó chịu, gọi con trai vào trong phòng.
Bà Lục không biết hai người họ đang nói gì, nhưng dù sao lần này bà ta nhất định phải cho Hy Nguyệt một bài học để sau này khi đứng trước mặt bà ta và con gái cô ta tỏ ra biết điều một chút.
Hy Nguyệt sớm đã chuẩn bị tốt, từ hôm qua sau khi nghe thấy những lời bà Lục nói cô đã hiểu mẹ con bọn họ nhất định sẽ không để cô yên.
Cô nhỏ nhà họ Lục thân là giáo sư tâm lý học tội phạm kiêm chánh án tòa án cấp cao nghiễm nhiên trở thành thẩm phán cho cuộc điều tra này.
Hy Nguyệt cũng chẳng còn xa lạ với cô ấy nữa, vụ tranh chấp giữa cô và Hoa Mộng Lan bốn năm trước cũng do cô ấy xử lý.
Người cô kia nhìn cô, sau đó nhìn Lục Lãnh Phong, khẽ cười, “Tình cảm của hai đứa tốt hơn bốn năm trước nhiều nhỉ!”
Lục Lãnh Phong ôm lấy vai Hy Nguyệt, “Cô à, vợ cháu vẫn cần nhờ chị giải oan đấy!”
Bà Lục từ bên cạnh đi tới, sợ cô chị dâu bị bà bà cụ sai bảo, thiên vị Hy Nguyệt nên cố tình nói to: “Cô nhỏ à, Kiều San là cháu gái ruột của cô, cô nhất định phải giúp con bé đòi lại công bằng, vạch trần những kẻ lòng dạ rắn rết kia.”
Bà ta cố tính nhấn mạnh ba chữ cháu gái ruột, ý đồ muốn dùng tình thân tới đả động người cô kia.
Người cô kia khẽ liếc bà ta một cái, “Chị dâu, chị đừng lo lắng, em nhất định sẽ xử lý công bằng.”
Cuộc họp gia đình lần này được tổ chức ở nông trại Phượng Vĩ.
Mợ hai và mợ ba nhà họ Lục cũng đến dự, và những người còn lại không thể đến sẽ tham dự cuộc họp qua video.
Lục Kiều Sam xuất viện, cô ta khăng khăng muốn tham gia cuộc họp, bà Lục muốn ngăn cản cũng không ngăn được.
Các bà mợ cũng biết mâu thuẫn giữa cô ta và Hy Nguyệt.
Không nhắc tới chuyện Tần Thụy lúc trước, chỉ riêng chuyện lúc trước cô ta đưa những người phụ nữ khác vào nhà, ép Hy Nguyệt bỏ đi, hai người bọn họ còn có thể ở chung với nhau mới là lạ.
“Kiều Sam, oan gia nên giải không nên kết. Dù sao con với nó cũng là chị chồng em dâu, cũng không thể giống kẻ thù mãi thế được.”
Lục Kiều Sam cảm giác sống mũi cay cay, cô ta vừa khóc vừa nói, “Mợ hai, con cũng đã đi lấy chồng rồi, con so đo với cô ta làm gì chứ, là cô ta không chịu bỏ qua cho con, một mực muốn dồn con vào chỗ chết.”
“Đây vốn chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mấy viên bi đó do trẻ con không may làm rơi cũng không phải do con bé cố tình ném xuống.” Mợ ba xen vào nói.
“Nhưng do chính cô ta sai bảo thằng bé ném bi xuống đất.” Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thằng bé đó mới ba tuổi những còn thông minh hơn những đứa trẻ ba tuổi khác, ranh ma tinh quái. Mẹ con cô ta liên hợp với nhau hại chết con của con.”
Mợ hai sững sờ, nhưng cũng không tùy tiện đồng ý với ý kiến của cô ta: “Cháu đừng dùng tâm tư người lớn đoàn mò một đứa bé, đứa bé cho dù có thông minh đến đâu thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ, vả lại nó cũng chỉ mới ba tuổi. ”
Mợ ba gật đầu, “Đúng vậy, con việc gì phải so đo với một đứa bé ba tuổi chứ, nói ra người ngoài lại cười cho thối mũi!”
Lục Kiều Sam kiềm chế cơn giận, “Cháu biết ngay mọi người sẽ nói như vậy mà! Hy Nguyệt lợi dụng chuyện này, cô ta cho rằng sẽ chẳng có ai nghi ngờ một đứa trẻ cả nên mới ung dung, không sợ bị trừng phạt.”