VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI

2149.

Sáng sớm, tại cổng trường học, hai đứa trẻ mặc áo sơ mi nhỏ áo tây nhỏ xinh đẹp, còn Tiểu Hinh mặc cái váy nhỏ màu lam, như mầm cây, siêu dễ thương.

Nhìn theo hai đứa trẻ đi vào trường, Tô Lạc Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, tám giờ hai mươi rồi, nếu như không kẹt xe thì cô sẽ kịp đến công ty, cô nói với người đàn ông kế bên, "Long thiếu gia, chúng ta có thể đi rồi."

Long Dạ Tước lập tức không vui cau mày, "Thực sự nghĩ rằng tôi là tài xế chuyên dụng của cô à?"

Tô Lạc Lạc lập tức chớp mắt, "Vậy...tôi kêu taxi vậy."

Nói xong, cô hướng qua kế bên con đường đi đón xe, người đàn ông cũng không nói gì, mà đi đến ghế lái của siêu xe của anh, khởi động xe từ đường bên hông lái xuống.

Anh vừa hay đi qua trước mặt Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc đưa mắt nhìn theo xe anh rời khỏi, có chút lo lắng, lần này chắc phải đến trễ rồi.

Chiếc xe hào hoa của người đàn ông dừng lại phía trước trăm mét, điện thoại của Tô Lạc Lạc vang lên, cô cầm lên xem, Long Dạ Tước.

"Alo!"

"Xe." lạnh lùng một câu nói ném ra.

Tô Lạc Lạc lúc đó mới nhìn lên phía trước, xe của người đàn ông dừng lại chờ cô ngoài một trăm mét.

Tô Lạc Lạc nhanh chóng sải bước nhỏ chạy qua đó, chạy đến trước xe, cô muốn đứt hơi rồi, cô mở cửa ngồi vào trong, vầng trán trắng đã phủ lên lớp mồ hôi li ti.

Xe của người đàn ông lập tức gia tốc hướng đến phía trước, muốn kịp vượt trước một cái đèn đỏ, Tô Lạc Lạc giật mình nhanh chóng thắt dây an toàn vào.

Trên đường không nói gì cho đến khi đến cái trạm xe buýt hôm qua, Tô Lạc Lạc trước lúc xuống xe, vẫn lễ phép mà nói một tiếng, "Cám ơn."

Nói xong, cô lại rực lửa nhìn hướng đến công ty, kế bên, chiếc xe hơi màu đen, người đàn ông thong thả vừa lái xe vừa ngắm nhìn thân hình một phụ nữ chạy bước nhỏ hòa mình trong đám đông, nhìn không ra, cô đối với công việc rất nhiệt tình.

Đến được công ty, Tô Lạc Lạc bắt kịp thời khắc cuối, quẹt thẻ rồi, cô đứt hơi chạy đến trước bàn làm việc của Trình Phương, "Chị Phương, xin lỗi, em tới trễ rồi.”

"Không tính là trễ giờ, theo tôi đi trang điểm, có khách hàng đến rồi."

"Được ạ!" Tô Lạc Lạc cầm theo rương trang điểm chuyên dụng đi theo cô, đi đến một hàng phòng trang điểm sang trọng bên hành lang, đi vào một trong các phòng, Tô Lạc Lạc đi theo Trình Phương vừa vào trong.

Nhìn thấy tại cái ghế sa hoa có hai cô gái đang nói chuyện, thông qua mặt kính, khi Tô Lạc Lạc vừa vào cửa thì chạm mắt với một trong hai người.

Cô lập tức mở to mắt, vội quay đầu tránh đi.

Nhưng mà, không kịp nữa rồi.

Tô Ngữ Phù nhìn thấy cô rồi.

Tô Ngữ Phù cười nhạt quay ghế lại, nhìn chằm chằm cô gái cầm rương trang điểm đứng trước cửa quay lưng lại với cô, "Tô Lạc Lạc, trùng hợp vậy!"

Trình Phương lập tức kinh ngạc nhìn Tô Ngữ Phù, "Tô tiểu thư, cô quen với trợ lý của tôi à?"

Cái thế giới này thật là nhỏ, đến nỗi ở đây cũng đụng mặt, Tô Lạc Lạc cũng chỉ có thể im lặng kêu xui xẻo thôi.

Tô Ngữ Phù lập tức cười khinh miệt, "Ái da! Chị Trình, trợ thủ mới chiêu nạp của chị sao, vậy hôm nay để trợ thủ này trang điểm cho tôi đi!"

"Cô ta mới tới, chưa có kinh nghiệm, sợ đắc tội cô."

"Nếu như cô ta đắc tội tôi rồi, vậy cô trực tiếp đuổi cô ta đi!"Tô Ngữ Phù trong nụ cười chứa dao.

Trình Phương giật mình, xem ra Tô Ngữ Phù và Tô Lạc Lạc có thù rồi, hơn nữa, hai người đều họ Tô, chẳng lẽ giữa bọn họ có mối quan hệ gì?

Tô Lạc Lạc dù gì cũng chạm mặt cô ta rồi, cũng chỉ còn cách bình tĩnh đối diện, "Được! Tôi sẽ trang điểm cho cô."

Bạn của Tô Ngữ Phù hỏi Tô Ngữ Phù, "Một người mới, cậu có chắc cho cô ta trang điểm không? Chúng ta một lát phải đi tham gia buổi tiệc cơm bạn mình đó."

Tô Ngữ Phù không ngờ đến Tô Lạc Lạc lại ra ngoài kiếm việc, còn rơi vào tay cô nữa, cô hôm nay sao có thể bỏ qua cho cô ta được chứ?

Cũng được coi là studio đứng nhất nhìcủa thành phố, người phụ nữ như Tô Lạc Lạc, căn bản không có tư cách vào đây làm việc, cô muốn gây sự với Tô Lạc Lạc

Cô nghĩ, Tô Lạc Lạc bây giờ bị Long Dạ Tước đuổi ra khỏi nhà, nhất định là lang bạc không tiền mới đi kiếm việc, còn cô, phải loại bỏ công việc của cô ta.

"Mau đến đây nào! Tôi đang vội đó." Tô Ngữ Phù vòng tay như nữ hoàng, đợi Tô Lạc Lạc qua trang điểm cho cô.

"Dùng sản phẩm trang điểm của chị nè!"Trình Phương nói với cô, cô biết là hôm nay cô cứu không được Tô Lạc Lạc rồi, có thể, cô ấy sẽ bị chơi thảm rồi, nhưng Tô Ngữ Phù là khách hàng tôn quí, cô cũng hết cách.

Tô Lạc Lạc đi đến trước mặt Tô Ngữ Phù, khuôn mặt mộc của Tô Ngữ Phù, dưới ánh đèn, hiện rõ làn da có một chút khiếm khuyết, thường trang điểm khiến lỗ chân lông to, Tô Ngữ Phù đôi mắt đầy sự trêu chọc nhìn cô, "Cô phải cẩn thận với khuôn mặt của tôi đó, nếu như trang điểm không hợp ý tôi, cô có thể ra đi được rồi đó."

Tô Lạc Lạc tức đến nỗi muốn vẽ con rùa lên mặt cô ta, ngoài ra, cô dự kiến Tô Ngữ Phù hôm nay sẽ không tha cho cô.

Tô Lạc Lạc cũng ý thức được là mất phần công việc này rồi, miệng cô nhoẻn cười có ý báo thù, cầm lấy đồ trang điểm của Trình Phương cô bắt đầu trang điểm cho Tô Ngữ Phù.

Trong phòng trang điểm, ngoài bốn người bọn họ, cũng không còn ai, Tô Lạc Lạc cố ý dùng thân mình che đi mặt của Trình Phương, sau đó bắt đầu trang điểm.

Trước tiên, cô dùng keo dán của lông mi giả, cho vào trong miếng mút đánh phấn, sau đó, dùng sức dặm một lớp phấn nền thật dày. Tô Ngữ Phù lúc này thực giống nữ vương vậy, nhắm mắt lại đợi Tô Lạc Lạc trang điểm xong, sau đó, cô trực tiếp không vui cho bình luận kém, để công ty khai trừ cô ta.

Cô cảm giác mặt có chút dính dính, cô nhanh chóng mở mắt hỏi, "Cô thoa gì lên mặt tôi vậy?"

"Da cô rất khô, trước tiên tôi thoa lên một lớp kem dưỡng làm nền." nói xong, cô lấy lông mi giả nói với cô ta, "Nhắm mắt lại, tôi kẻ đường viền mắt cho cô."

Tô Ngữ Phù chỉ còn cách nhắm mắt lại, cô nghĩ Tô Lạc Lạc vì muốn giữ phần công việc này, chắc chắn sẽ dốc toàn lực trang điểm cho cô xinh đẹp thôi, còn lúc đó, Tô Lạc Lạc cầm lấy bút vẽ chân mày, mạnh mẽ vẽ chữ X trên mặt Tô Ngữ Phù, trong lúc Tô Ngữ Phù chưa kịp phản ứng lại.

Tô Lạc Lạc đứng dậy nói, "Không cần đợi cô khiếu nại tôi, phần công việc này tôi không làm nữa," Nói xong, Tô Lạc Lạc quay sang Trình Phương nói, "Chị Phương, xin lỗi, em tự động rời khỏi."

Tô Ngữ Phù mở mắt ra, nhìn thấykhuôn mặt của bản thân trắng như cương thi, mà khuôn mặt từ trái qua phải, trực tiếp vẽ lên một chữ X lớn, thật là xấu xí.

"Á.." Tô Ngữ Phù phát ra âm thanh thét lên, "Tô Lạc Lạc, con tiện nhân này, cô quay lại cho tôi..."

Trình Phương cũng giật cả mình, không ngờ Tô Lạc Lạc dám làm như vậy, Tô Ngữ Phù là khách quí của tiệm đó!

"Tô tiểu thư, tôi dẫn cô đi rửa mặt." Trình Phương nói.

Tô Ngữ Phù lập tức cảm thấy da mặt đau đớn, thì ra là do keo dán bắt đầu khô đi, kéo cho da mặt cô đỏ lên, Tô Ngữ Phù tức điên lên nói, "Chết tiệt, cô ta thoa gì lên mặt tôi vậy."

"Để tôi xem xem. là keo dính, nhanh rửa đi." Trình Phương kéo Tô Ngữ Phù đi rửa mặt.

Tô Lạc Lạc cầm lấy túi, có chút hoảng loạn chạy ra cửa, một bên quay đầu một bên chạy, đột nhiên, đụng phải người dẫn đầu của một nhóm người đi tới, lực rất mạnh, cô trực tiếp với tư thế nữ trên nam dưới, làm đè lên đối phương.

Người kế bên bị sốc khi thấy cảnh tượng này, muốn giúp đỡ, nhưng không kịp nữa rồi.

Chỉ có thể thấy một cô gái làm cho Dạ thiếu gia đè bẹp dưới đất

Tô Lạc Lạc hoảng loạn, đụng vào một đôi mắt sáng không vui.

Rồi nhìn mặt anh.

Tô Lạc Lạc giật mình khóc, tại sao lại là Dạ Trạch Hạo.

"Đáng chết, đè đủ chưa vậy." Người đàn ông ai oán lên tiếng.

"Oh! Xin lỗi." Tô Lạc Lạc nhanh chóng đứng dậy. Xem thêm...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi