2196.
Long Dạ Tước nhìn bóng người cô rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự tin, anh thưởng cho mỗi đứa con một cái đùi gà lớn.
Hai nhóc con cắn ăn ngon lành, đồng thời còn lén nhìn nhau cười.
Xem ra sau này bọn chúng còn phải cố gắng thêm, cố gắng tác hợp cho ba và mami, vì một tương lai có thể tận hưởng cả tình yêu của ba và mẹ, chuyện này nhất định phải thành công.
Tô Lạc Lạc về phòng, có chút nhức đầu, vốn dĩ chung sống hòa bình, không ai can thiệp cuộc sống cá nhân của nhau cũng không tệ mà, nhưng mà bây giờ sao anh ta lại nói là muốn lấy cô chứ?
Điều này vô hình chung tạo thành áp lực cho cô, tuy nội tâm cô rất kiên định, cô cũng tuyệt đối không gả cho anh ta.
Cả đời này cô cũng sẽ không gả cho ai.
Tối ngày hôm nay, bọn trẻ yên tâm ngủ tại phòng trẻ con của chúng, còn việc đầu tiên Tô Lạc Lạc làm sau khi bước vào phòng là bấm khóa trong, cô không muốn nửa đêm anh ta lén vào phòng cô.
Long Dạ Tước thì làm việc trong thư phòng, anh dời hết lịch trình làm việc sáng mai, vì sáng mai anh phải quay về nhà họ Long một chuyến, xử lý gọn ghẽ những việc mà trước kia anh chưa xử lý.
tính kế anh vào năm năm trước, chuyện này nhất định phải nói rõ trước mặt người nhà anh, để trả lại sự minh bạch cho Tô Lạc Lạc.
Cho dù cô không quan tâm nhưng anh thì có quan tâm rồi.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc vẫn còn ngủ ngon lành, điện thoại cô để trên giường vang lên bài nhạc chuông, Tô Lạc Lạc cầm lên xem, là Dạ Trạch Hạo.
“A lô…” Cô dùng giọng ngái ngủ chưa tỉnh để trả lời.
“Tô Lạc Lạc, hôm nay anh có hoạt động đó, trước chín giờ phải đến nhà anh.” Giọng Dạ Trạch Hạo là ra lệnh.
“Được được, chín giờ, tôi nhớ rồi.” Tô Lạc Lạc vẫn muốn chợp mắt một lúc. Cô thầm nghĩ, Dạ Trạch Hạo rõ ràng là một người lười biếng đến thế, sao ngày nào cũng có thể gọi điện phá cô vào lúc sáng sớm đến thế?
Như thế là không khoa học mà.
Báo thức của Tô Lạc Lạc đúng bảy giờ rưỡi reo lên, cô chỉ còn cách phải thức dậy, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Long Dạ Tước đã thức dậy rồi, anh đứng ở lan can phòng ngủ chính, bấm số điện thoại của Tô Vỹ Khâm.
“A lô, Trạch Hạo, có việc gì không con?”
“Bác trai, sáng nay có rảnh không? Con mời cả nhà bác đến nhà họ Long một chuyến.”
“Vừa đúng lúc chúng ta cũng muốn đi thăm Long lão thái thái, sẵn tiện bàn chuyện hôn sự của tụi con.”
Long Dạ Tước nhếch miệng cười nhạt, “Được ạ.”
“Chúng con sẽ đến sớm hơn một chút.” Bên kia, Tô Vỹ Khâm nghe không ra sự mỉa mai trong giọng nói của anh, ngược lại còn tưởng Long Dạ Tước rất trông đợi cuộc gặp gỡ này.
Tô Lạc Lạc bước vào phòng bọn trẻ, giúp bọn chúng thay đồ rửa mặt, bảy giờ năm mươi phút xuống lầu.
Thân hình dài cao của Long Dạ Tước cũng bước xuống nặng nề.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh ta nói, “Anh đưa bọn trẻ đi học nhé! Tôi có việc phải bận rồi.”
Sắc mặt Long Dạ Tước lại có chút không vui, “Cô tốt nhất là đưa đơn từ chức cho anh ta vào hôm nay luôn.”
“Tôi không nghỉ việc, tôi muốn tiếp tục làm.” Tô Lạc Lạc cũng rất kiên định.
Cuộc sống của cô thì phải do cô làm chủ, anh ta không có quyền can thiệp.
Hai nhóc con chớp chớp đôi mắt to, cũng rất phiền lòng, mami và ba hình như rất thích cãi nhau, thế là thế nào cơ chứ!
Nói xong, Tô Lạc Lạc tức khắc nở nụ cười dịu dàng với hai đứa con, hôn mỗi đứa một nụ hôn, “Được rồi, đi học phải ngoan ngoãn nhé, mami đi làm đây.”
“Tạm biệt mami.” Hai nhóc con vẫy tay chào cô.
Tô Lạc Lạc cũng quay đầu vẫy tay, mặt tươi như hoa, hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại và bất mãn của người đàn ông kia.
Tô Lạc Lạc chạy một mạch đến trước cửa nhà Dạ Trạch Hạo, bấm chuông cửa, cửa nhỏ ở kế bên mở ra ngay, cô đẩy cửa bước vào.
Cô đang nghĩ hôm nay Dạ Trạch Hạo có hoạt động gì cơ chứ?
Vừa bước vào đại sảnh, nhìn thấy Dạ Trạch Hạo còn nhắm mắt ngủ trên ghế sofa, cả người còn mặc bộ đồ ngủ.
Tô Lạc Lạc có chút bức bối, rõ ràng bản thân còn đang ngủ, tại sao phải làm thức giấc cô chứ?
“Này, Dạ Trạch Hạo, mau dậy đi nào.” Tô Lạc Lạc đưa tay vỗ vỗ ngực anh ta.
Lông mi rậm dày lại cong vút của Dạ Trạch Hạo mở ra, để lộ con ngươi màu hạt dẻ vừa sáng vừa hấp dẫn người khác.
Tô Lạc Lạc xem tỉ mỉ, laoaj tức kinh ngạt trẻ liw,: Anh không phải tròng đen sao! Anh là con lai à?”
“Bẩm sinh đó.” Dạ Trạch Hạo chớp mắt, màu sắc đôi mắt anh đích thực có chút lại, tuy nhiên, không ảnh hưởng đên thị giác bình thường của anh.
“Khá đẹp mà, và cũng rất đặc biệt.” Tô Lạc Lạc rất ngưỡng mộ, ở nước ngoài cô nhìn thấy rất nhiều trẻ em có dòng máu lai, cảm thấy xinh đẹp quá trời.
“Theo tôi lên lầu thay đồ.”
“Hả!”
“Hả cái gì mà hả, chuyên gia tạo hình của anh.” Dạ Trạch Hạo nhấn mạnh chức trách của cô.
Tô Lạc Lạc lúc này mới nhớ ra bản thân còn một công việc như vậy nữa, cô chỉ còn cách đứng dậy theo anh ta lên lầu, khi Dạ Trạch Hạo mở cửa phòng thay đồ của anh, cô ngây người ra vài giây, phòng để quần áo to quá to.
Dạ Trạch Hạo bấm mở đèn, chỉ thấy ở ngay trung tâm phòng có một cái tủ kiếng dài, chuyên để đồng hồ đá quý đắc tiền, và các loại mắt kính.
Tô Lạc Lạc bất giác cười khổ, “Tôi đối với trang phục đàn ông không có tiêu chuẩn gì cả, anh chắc chắn là muốn tôi chọn đồ cho anh sao?”
“Thôi đi, tự tôi chọn vậy! Cô xem là được rồi.” Dạ Trạch Hạo nói xong, anh cởi áo ngủ ra, thân hình chỉ còn độc mỗi quần lót lộ ra trước mặt Tô Lạc Lạc, hoàn toàn lõa lồ.
Tô Lạc Lạc vội che mắt quay người lại, “Anh… anh tự chọn đi! Tôi không xem đâu.”
Nói xong, cô mắc cỡ đỏ mặt xuống lầu.
Một lúc sau, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo quần vest màu xanh da trời trông rất bảnh bao, phối với một đôi giày da sáng bóng, không thể không nói rằng anh ta có thể nổi bật với bất kỳ áo vest màu gì, còn có thể mặc ra cảm giác hấp dẫn mê người, phong cách thời thượng.
Đẹp trai, tướng chuẩn, không thể không khâm phục mà.
“Làm tóc cho tôi.” Dạ Trạch Hạo ngồi xuống ghế sofa, đợi cô đến làm tóc cho.
Tô Lạc Lạc làm việc ở tiệm trang điểm cô dâu lâu như thế, đầu tóc thì có biết làm.
Tô Lạc Lạc cầm gel xịt tóc bắt đầu làm tóc cho anh ta, một lúc sau là tạo xong một mái đầu cá tính, vốn dĩ Dạ Trạch Hạo có chút phong cách của trai choai choai, bây giờ thì Tô Lạc Lạc làm cho anh một mái đầu sáng sủa lộ trán.
Phối với ngũ quan anh tuấn và tinh tế, hoàn toàn hấp dẫn người khác.
Dạ Trạch Hạo nhìn kiểu tóc của mình trong kiếng, cũng khá hài lòng, Tô Lạc Lạc nhìn anh ta nói, “Có cần làm mặt không?”
Da mặt và sắc thái của anh ta hễ mặc áo vest lên là lúc nào cũng trông như chú rể vậy rất có tinh thần, hoàn toàn không cần thêm thắt tô điểm thêm gì cả.
“Vẽ lông mày của tôi đậm hơn chút nữa.” Dạ Trạch Hạo mở miệng nói.
Tô Lạc Lạc lập tức vẽ lông mày cho anh ta, sau đó cười nói, “Có cần vẽ mắt cho anh không?”
Dạ Trạch Hạo liếc cô một cái, “Cô muốn tôi trông như đàn bà à?” “Không phải! Bây giờ các minh tinh nam không phải đều rất thịnh loại trang điểm này sao?” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhìn đôi mắt xinh đẹp của anh, khuôn mắt anh khá sâu, dường như tự bản thân có sẵn đường viền mắt rồi, cho dù không vẽ thì đôi mắt này cũng đủ thu hút người khác rồi.
Xem thêm...