"K1ch thích như thế nào?"
Cô cũng không hề muốn thua kém gì với Tiêu Thống Đốc.
Thời khắc đó cũng chằng còn để tâm đến đầu dây bên kia đang nói gì.
Ánh mắt mơ hồ ghim chặt trên khuôn mặt tuấn mỹ nọ.
Bầu không khí của hai người càng trở nên ám muội.
Nhưng cũng chẳng phải lần đầu nên cũng không hề có chút kinh ngạc gì.
Dường như đã quá quen với chuyện dùng lời nói khiêu khích lẫn nhau.
"Con nhóc thối tha, bà đây gọi cho mày là để xin cứu viện không phải để ăn cơm chó."
Kha Mộc Ly nghe đến đây thôi đã không thể nào kìm nén được nữa.
Cứ thế chửi thẳng vào trong điện thoại, âm giọng vô cùng sắt bén khiến hai người đang chuẩn bị bước tiếp theo cho trò chơi k1ch thích kia kịp thời dừng lại.
Cô ngay cả điện thoại riêng cũng không dám dùng, bất đắc dĩ lắm mới đem ra để gọi cầu cứu.
Nhưng nào ngờ, chỉ cần cô mở máy lên liền bị Khương Trạch tìm ra được vị trí.
Chưa đầy 15 phút cô đã bị anh nhìn thấy...
"Kha tiểu thư, trùng hợp thật đấy."
Anh mỉm cười thân thiện nhìn đối phương.
Hai chữ trùng hợp trong miệng anh nói ra thật không biết ngượng mồm.
Khuôn mặt ấy càng nhìn càng khiến Mộc Ly trở nên tức giận.
"M.á nó! Cậu nói tôi xem trùng hợp là trùng hợp thế nào? Đây là trước cửa nhà vệ sinh nữ."
Vì muốn trốn tránh tầm mắt của Doãn Khương Trạch cô không ngần ngại trốn vào bên trong nhà vệ sinh để nghe điện thoại.
Nhưng chưa kịp làm gì đã bị đầu dây bên kia chọc cho tức muốn nôn ra máu.
Huống hồ chi là nghĩ đến việc nhờ đối phương cứu giúp.
Đây chẳng phải là mất cả chì lẫn chài sao...
"Vậy sao?"
"Vậy thì, em yêu lâu rồi không gặp."
Khương Trạch vì theo đuổi đối tượng mà anh thầm yêu nhiều năm nên đã vứt bỏ sỉ diện cùng mặt mũi.
Ngay cả những lời như vậy cũng có thể thốt ra.
Không ít không nhiều, cách đây vài tiếng trước anh vừa mới gặp cô ngay tại trung tâm thương mại.
"Tên khốn, cậu không có công ăn việc làm hay gì mà ngày nào cũng bám lấy tôi."
Mộc Ly cuối cùng không thể nuốt nổi bộ dạng đáng ghét này của anh nữa.
Trực tiếp xông đến đạp mạnh vào chân đối phương.
Đầu ngẩng cao, trừng to mắt nhìn trực diện vào đối phương.
Nhưng có điều tình cảnh này có chút không giống với cô tưởng tượng cho lắm.
Khoảng cách chiều cao quá lớn khiến cho dáng vẻ tức giận này của cô trở nên vô cùng hài hước.
Khương Trạch cao 1m83, nhưng cô ngược lại chỉ cao 1m69.
Con số đã lên đến hàng chục không thể nào ăn gian được.
Ngược lại với cô, anh đang vô cùng cảm thấy thích thù và vui vẻ.
Có lẽ con người này trời sinh thích ngược, bị chửi cũng cười bị đánh cũng cười.
365 ngày đều chỉ có bộ mặt như vậy khi đứng trước mặt cô.
"Huh?"
"Có chứ, tôi rất bận...!Vô cùng bận.
Sáng làm cơ trưởng lái phi cơ, tối làm Doãn Khương Trạch lái Kha Mộc Ly."
Khương Trạch bước đến bế lấy cô ôm vào lòng sau đó không để cô kịp phản ứng liền đưa cô rời đi.
Mặc cho sự phản kháng vô hiệu lực kia, anh dứt khoát đưa cô đặt vào ghế phụ.
Cẩn thận thắt dây an toàn.
Khoá kín cửa không để Mộc Ly lại một lần nữa chạy trốn khỏi tầm mắt.
"Này! Điên rồi sao?"
"Bắt cóc là phạm pháp đấy."
Cô quay sang muốn mở cửa xe chạy trốn như chốt đã bị cần điều khiển bên kia khoá trái.
Muốn thoát cũng thoát không được, đành ngoan ngoãn để đối phương đưa đi.
Ấy mà cô lại không hề hay biết độ cuồng luyến của Doãn Khương Trạch đạt đến trình độ thượng thừa nào.
Anh suy nghĩ rất lâu, sau đó đã làm một chuyện có chút trái với luân thường đạo lý.
Chính là phá khoá cửa nhà của Kha Mộc Ly sau đó dựa vào đặc điểm tính cách của cô tìm ra được hộ chiếu và sổ hộ khẩu.
Một cái anh đem giấu ở nhà, một cái anh đem theo bên mình đến tìm cô.
"Qua ngày hôm nay chính là hợp pháp."
Không nhiều lời, Khương Trạch dẫm mạng ga sau đó lao xe điên cuồng đến cuộc dân chính.
Nơi sẽ giúp em trói buộc trái tim cùng thể xác của cô bên cạnh.
Tuy đây là hành động vô cùng độc đoán.
Nhưng nếu được lựa chọn một lần nữa anh cũng sẽ không hối hận.
"???"
Mộc Ly bị ánh mắt gian xảo kia của người bên cạnh làm cho lạnh cả sóng lưng.
Vội vàng xoay đầu sang cửa kính ngắm cảnh để phân tán sự chú ý.
Chẳng hiểu lý do tại vì sao, nhìn cách ăn mặc chỉnh tề hôm nay của Khương Trạch khiến cô cót chút lo ngại.
Dường như phát giác ra đối phương đang muốn làm chuyện gì đó vô cùng hệ trọng.
"Cậu, không phải muốn kết hôn cùng tôi đấy chứ?"
Cô chậm rãi cất giọng, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh nhưng thật ra bên trong lòng đang vô cùng lo lắng.
Hệt như một quả boom hẹn giờ đang đuợc gắn chặt vào trong cơ thể máu thịt của cô.
Có thể phát nổ bất cứ lúc nào....