VỢ YÊU CỦA THỐNG ĐỐC NGÀY NGÀY MUỐN VƯỢT TƯỜNG


Một bên khác...
Ngược lại với tình hình căng thẳng của Mộc Ly và Khương Trạch.

Tiêu Thống Đốc cùng Mặc Tổng đang rất nhàn nhã chờ đợi đến giờ ăn trưa.
Nhưng mà bọn họ lại quên mất, hiện tại Mặc Sâm vẫn còn đang vô cùng tức giận về chuyện hôm qua.

Nếu như hiện giờ hai người họ bước một chân ra bên ngoài.
Đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết.
May mắn thay phía trong mật thất còn có phòng bếp riêng.

Thức ăn trong tủ vẫn còn tươi sống, có lẽ là mẹ của cô rất thường xuyên vào bên đây quét dọn.
Vì vậy khó khăn đầu tiên của bọn họ đã đến rồi.

Một bên là Tiêu Hoài Nam của Tiêu gia, đỉnh đỉnh đại danh Tiêu Thống Đốc sẽ biết nấu ăn sao.
Còn về vị còn lại cũng chẳng khác là bao.

Con gái độc tôn của phú hào giàu có bật nhất Long Thành.

Từng có vị trí vô cùng lớn ở Đế Đô.
Đương nhiên càng không biết thế nào về chuyện bếp núc.

"Cô nhìn tôi làm gì?"

"Dao thì tôi cũng biết dùng đấy, nhưng mà dùng để giết người.

Không phải dùng để chém cá chém thịt."
Hoài Nam nhanh chóng lẫn tránh ánh mắt cầu cứu của Kiều Mặc.

Với tình huống khó xử này đương nhiên phụ nữ phải là người vào bếp.
Và hắn cũng tin tưởng vào điều đó.
"..."
Cô nhìn xuống bên dưới sau đó dứt khoát chặt xuống.

Ấy mà lại chặt vào tấm thớt đang nằm bất động trên bếp, còn con cá đã nhảy đi khi nào không hề hay biết.
Bầu không khí lúc này vô cùng ngại ngùng.

Dường như nghe được tiếng quạ kêu bên ngoài.
Khụ!
Hắn ho khan một tiếng xoá tan bầu không khí ngượng ngùng ban nãy.

Sau đó thuần thục nhặt con cá bên dưới đất lên giúp cô xử trí.
Tuy là lần đầu nhưng đã vô cùng thành công.

Việc quan trọng lúc này mà Kiều Mặc nên làm chính là nấu cơm.
Cô trước đó từng xem qua sách hướng dẫn nấu ăn.

Hai cốc gạo, 1 cốc nước chỉ cần nhiêu đó bỏ vào trong nồi điện liền có thể từ gạo trắng chuyển thành cơm.
Chỉ tiếc rằng, trình tự thì đúng phương pháp cũng đúng nguyên liệu chuẩn xác.

Nhưng hình thức lại sai sai.
Kiều Mặc bỏ hai cốc đựng gạo và một cốc nước vào bên trong sau đó đóng lại và bấm nút.
Mặc cho những cốc nọ vẫn còn nguyên vẹn nằm trong đó.
"Cô làm gì vậy?"
Hoài Nam đứng bên cạnh cũng phải ngơ ra một lúc.

Tuy hắn không hiểu gì về việc nấu ăn, nhưng cũng từng học qua cách thức nấu cơm.
Sinh tồn chính là thứ phải có, đương nhiên hắn nhìn người khác mô phỏng qua liền ghi nhớ ngay.
"Nấu cơm?"
"Anh không thấy à?"
Khuôn mặt ngây ngô ấy của cô không biết là giả vờ hay là thật lòng.

Trên đời này lại có người dùng phương thức này để nấu cơm Tiêu Thống Đốc đây là lần đầu tiên được thấy qua.

Không những không phát giác ra được bản thân làm sai.

Mà cô còn tự tin với cách thức của bản thân.
"Trước đây cô từng học qua thứ gọi là nữ công gia chánh chưa vậy..."
Đối phương nghiêng đầu nhìn cô, sau đó chuyển tầm mắt vào nồi cơm đang được cắm phít bên cạnh.
Lại trở nên hoài nghi về nhân sinh, tuy lời đồn không đáng tin.

Nhưng cũng không thể khác biệt đến như vậy.
Cầm kỳ thi hoạ không gì không thông.

Đây chẳng phải một truyền mười, mười truyền trăm.

Càng truyền càng khác biệt với hiện thực.
"Học làm gì? Lão nương trời sinh thông minh hơn người nhìn qua liền biết, mấy thứ này chỉ là trò trẻ con mà thôi."
Đến cuối cùng vẫn là cả hai cùng liều mạng xông ra ngoài.

Nhìn sắc mặt của Kiều Sâm để ăn trưa, nhưng lại không ngờ rằng.
Hôm nay ông cùng với vợ đã đưa nhau ra nước ngoài ngoài hưởng thụ thế giới của hai người.

Bỏ mặc đứa con gái lại ngôi nhà rộng lớn cô độc một mình.
Ngay cả một lời nhắc cũng không giành cho cô.

Kiều Mặc dường như chết lặng trong giây phút đó.
Cô hoài nghi bản thân có phải đứa trẻ được nhặt về từ thùng rác nào đó không...
...
"Cậu, cậu manh động cái gì đấy."
Mộc Ly vội vàng lùi về phía sau, cô trừng mắt lớn nhìn người đàn ông thân hình cao to trước mắt này đây.

Ban nãy cô vẫn còn mạnh mồm bây giờ đã trở thành một con bạch thỏ thu mình một góc chờ đợi lần đi săn tiếp theo của thú dữ.

Chịu phải ánh mắt thèm muốn của đổi phương, muốn thoát cũng thoát không được, muốn trốn cũng trốn không xong.
Đành cắn răng chịu đựng chờ đợi cứu binh.

Nhưng cô nào hay biết, người mà cô đang mong chờ mòn mỏi vậy mà lại đang ở nhà vặn óc tìm cách nấu cơm.
Nếu thật sự để cô biết được, e là có thể sẽ bị chọc cho thổ huyết.
"Chị lùi một bước nữa tôi xem?"
Khương Trạch rõ ràng nhìn thấy phía sau đã hết đường lui.

Chỉ cần Mộc Ly bất cẩn lùi chân về phía sau sẽ nhanh chóng bị ngã xuống giường.
Và đây chính là kế hoạch của anh.

Nhưng thật không biết nên vui hay nên mừng đây, vì cô lại đột nhiên ngoan ngoãn đến lạ thường.
Vì một câu nói đó của anh mà Mộc Ly đứng lặng người.
"Muốn gì hả?"
Cô giận dữ trừng lớn mắt nhìn Khương Trạch, hận không thể đem anh ra phanh thây diệt xác.
"Mộc Ly, chúng ta cược với nhau một chút."
"Em thắng thì tiền là của em, tôi thắng thì em là của tôi.

Thế nào không thiệc đúng không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi