Buổi tối, Mộ Vi Lan bị Phó Hàn Tranh lôi đi chạy hết hai cây số.
Khi trở về thì mồ hôi nhễ nhại.
Sau khi tắm xong, cô ngồi trước kệ tranh, suy nghĩ về bản thảo thiết kế, trong đầu nhất thời trống rỗng.
Sau khi Phó Hàn Tranh tắm rửa xong đi ra ngoài, nhìn thấy cô gái bé nhỏ của mình đang ngồi trước kệ tranh với mái tóc ướt sũng, cửa sổ còn mở, gió thổi vào.
Anh cầm cái máy sấy tóc, đứng ở sau lưng cô.
“Vừa mới bước vào thời kì hậu sản, tắm xong đã ngồi hóng gió, không sợ đau đầu sao?”
Mộ Vi Lan nhìn thấy dáng vẻ càu nhàu của anh, cảm thấy khá buồn cười: “Sao anh lại giống thím Lan vậy? Thím Lan cũng suốt ngày nói để tóc ướt hóng gió sẽ đau đầu.”
Phó Hàn Tranh bật máy sấy tóc lên, dùng tay kiểm tra nhiệt độ rồi đứng sau lưng Mộ Vi Lan, cầm tóc của cô sấy.
Trước đó, Mộ Vi Lan vẫn còn để tóc ngắn, hiện tại mới qua mấy tháng không cắt, tóc cô đã dài hẳn ra, dài bằng cái áo choàng.
Phó Hàn Tranh nhìn trang giấy trắng tinh trên kệ tranh, thuận miệng hỏi: “Vẫn chưa nghĩ ra bản thảo thiết kế mới sao?”
“Trước đó em vô tình có cảm hứng là có thể vẽ được tranh, hiện tại đã tiến vào bán kết cần phải có mục đích rõ ràng, em lại không biết vẽ cái gì.
Hơn nữa áo cưới không phải một trang phục thông thường, để thay đổi nhiều phong cách thì chỉ có thể thay đổi ở các chi tiết...!Nhưng em vẫn chưa nghĩ ra phải thay đổi chi tiết như thế nào.”
Phó Hàn Tranh nhíu mày, cảm thấy mạch suy nghĩ đang bị hạn chế, bèn đề nghị: “Em có nghĩ đến việc thiết kế một chiếc váy cưới cho một nhóm người đặc biệt nào không?”
Mộ Vi Lan hơi sửng sốt, suy nghĩ mấy giây rồi xoay người nhìn Phó Hàn Tranh: “Ý của anh là, bản thảo thiết kế váy cưới đại chúng đã có rất nhiều, anh muốn em mở một lối riêng, thiết kế một chiếc váy cưới mà chưa ai từng thiết kế? Nếu như vậy không chừng còn đi thẳng được vào trận chung kết?"
Phó Hàn Tranh đánh giá rất khách quan: “Mặc dù kiểu sáng tạo này đôi khi sẽ dẫn đến nguy hiểm nhưng cứ tuân theo khuôn mẫu thật sự còn nguy hiểm hơn.
Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Mộ Vi Lan gật đầu, đồng ý với cách nói của anh, nhưng lại rơi vào tình trạng buồn rầu khác: “Thế nhưng đám người đặc biệt mà anh nói là đám người nào?”
“Đám con gái các em không phải đều đợi đến khi gầy mới mặc áo cưới sao? Nhưng nhất định sẽ có những cô gái mập mạp không gầy được, muốn mặc một loại váy cưới khác..."
Phó Hàn Tranh còn chưa nói xong, Mộ Vi Lan đã nảy ra một ý tưởng, cô kích động nói: “Ý của anh là thiết kế một chiếc váy cưới dành cho người mập, kiểu váy cưới này phải đặc biệt mỏng và che được da thịt.
Cho nên dù trước khi cử hành hôn lễ có không gầy được thì cũng có thể mặc được một chiếc váy cưới đẹp đế để kết hôn.
Hầu hết váy cưới trên thị trường đều yêu cầu dáng người thật cao, cho dù là váy cưới đặt may cũng không có size nào thực sự phù hợp với những cô gái mập mạp.
Cho nên, nếu như váy cưới mà em thiết kế giảm bớt yêu cầu về dáng người, đồng thời lại khiến người ta trông đẹp hơn thì nhất định sẽ bán được.”
Bàn tay của anh sờ lên cái đầu nhỏ của cô, khen: “Trẻ nhỏ thật dễ dạy."
Phó Hàn Tranh sấy tóc cho Mộ Vi Lan xong liền cất máy sấy đi, nằm ở trên giường.
Mộ Vi Lan ngồi ở bên kia, vẽ suốt một tiếng đồng hồ.
Phó Hàn Tranh nhìn thời gian trên điện thoại đã 11:30, bước xuống giường, ôm cô gái bé nhỏ vẫn đang say mê trên bản thảo thiết kế của anh trở về giường.
“Em còn chưa vẽ xong mà.”
“Dù em có thức hết đêm nay cũng không vẽ xong được đâu, ngủ trước đi, bồi bổ tinh thần đầy đủ rồi thì ngày mai lại vẽ tiếp.”
Mộ Vi Lan ôm lấy cổ Phó Hàn Tranh, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong cổ hắn khẽ cọ: “Hàn Tranh, ở cùng anh thật hạnh phúc.”
Phó Hàn Tranh ôm cô, cúi đầu hôn một cái vào trán cô, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Suốt một tuần, Mộ Vi Lan chuyên tâm vào việc vẽ bản thảo thiết kế, rất ít khi nói chuyện với Phó Hàn Tranh, càng ít khi thân mật.
Chờ Mộ Vi Lan phê duyệt xong bản thảo, liên hệ với thợ may để may mẫu váy cưới, gấp gáp may ra chiếc váy cưới vào buổi chiều thứ năm.
Trên con đường đi đến nơi tổ chức đám cưới, cô đã gặp được Diệp Tử Bác.
Thành thật mà nói bọn họ đã lâu không gặp mặt, nhưng Diệp Tử Bác vẫn luôn tràn trề sức sống, trẻ trung như lần đầu gặp mặt.
Ngày mà Tiểu Diêm Đậu tổ chức tiệc đầy tháng, người nhà họ Diệp tới, Diệp Quả cũng tới, cô còn nhân cơ hội để làm hòa với Diệp Quả vậy mà Diệp Tử Bác lại không tới.
Nguyên do là gì Mộ Vi Lan cũng không muốn nghĩ tới quá nhiều, càng không rảnh đi tìm hiểu.
Lần này gặp lại, Mộ Vi Lan không chút ngượng ngùng, tay ôm áo cưới cười nói: “Tử Bác, sao anh cũng ở đây?"
“À, anh tới chỗ này để lấy mẫu thiết kế.” Mời đọc truyện trên truyen99.vip
“Trùng hợp thật, em cũng tới đây để lấy mẫu thiết kế.”
Diệp Tử Bác mỉm cười nói: “Có lẽ chúng ta đã tham gia cùng một cuộc thi thiết kế nhỉ?”
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Mộ Vi Lan khách sáo nói: “Khi nào bé Bảo tròn một tuổi, anh nhất định phải đến đấy.
Không ngờ, Diệp Tử Bác lại nghiêm túc nói: “Anh chỉ sợ không đi được.
Vi Lan, anh..."
Mộ Vi Lan dường như hiểu được anh ta muốn nói gì, vội nói: “À, thời gian không còn sớm nữa, lần sau có rảnh anh hãy đến nhờ em chơi một bữa.
Bây giờ em phải về nhà rồi.”
“Để anh đưa em đi.”
“Không cần, em..."
Diệp Tử Bác nhìn đồng hồ, mở cửa xe nói: "Cậu út hiện tại còn chưa tan tầm, em lại ôm váy cưới nặng như vậy, không tiện đón xe đâu.
Lên xe đi, để anh đưa em về”
Mộ Vi Lan không từ chối.
Sau khi lên xe, bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Vẫn là Diệp Tử Bác phá vỡ bầu không khí xấu hổ đó: “Mặc dù mới hơn một năm không gặp nhưng anh lại có cảm giác như đã trải qua cả mấy đời rồi.”
Không nhớ thì thôi, bây giờ nhớ đến, hóa ra từ lúc cô gặp Hàn Tranh đến bây giờ đã qua hai năm rồi.
Tiểu Đường Đậu đã lớn, còn có cả Tiểu Diêm Đậu.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.
Anh vẫn ổn chứ?”
“Anh thì có gì đâu, vẫn luôn như thế.
Còn em, em với cậu út nhà anh thế nào rồi?”
Dứt lời, Diệp Tử Bác cười tự giễu, tự hỏi tự trả lời: “Anh ngốc quá, em và cậu út nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Nếu không sao lại có hai đứa con nhanh như vậy!
“Tử Bác..."
“Vi Lan, em không sai, cậu út cũng không sai, ban đầu là anh tự thích em, thậm chí còn khiến em bối rối.
Có điều anh vẫn không rõ, sao em lại thích cậu út? Anh cảm thấy, dù rằng cậu út rất ưu tú nhưng tính cách lại rất khó đoán, cô gái bình thường đều rất khó ở chung với cậu ấy.
Anh rất tò mò, sao em lại yêu cậu út chứ.”
Nói đến Phó Hàn Tranh, trong ánh mắt của Mộ Vi Lan hiện ra vẻ ấm áp, khỏe môi cong lên, mỉm cười nói: “Tính tình của Phó Hàn Tranh thực sự không tốt lắm, thậm chí đôi khi còn
https://ichapt.sstruyen.com/public/images/storyimg/20210529/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-512-0.jpg
https://ichapt.sstruyen.com/public/images/storyimg/20210529/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-512-1.jpg.
Nam Cung Tử Thiêm con trai cả của Nam Cung Phi Vũ và Mộc Thuần nè
Mình rất thích truyện có nữ chính mạnh mẽ truyện nước ngoài tg viết hay rất lo rích ko có câu từ phan cảm câu chuyện hấp dẫn loi cuốn người nghe chúc mc và tác giả một buổi tối an lành ấm áp van sự bình an trong cuộc sống
Mới nghe nội dung đã thấy hấp dẫn ngược đến ức chế luôn Cảm ơn người đẹp nhiều.
Chuyện này phần 2 của Chuyện vô tình nhặt đc tổng tài đúng k Min
Truyện hay
Thích nử 9 nha. Dù sắp chết nhưng rất mạnh mẻ.
Truyện này bao nhiêu tập vậy bạn
Truyện tào lao quá. Trọng sinh vào người khác còn đc cứ trọng sinh ngược trẻ lại thì quá tào lao
truyện hay nữ chính cảm giác mạnh mẽ thật thích