Trời tảng sáng, những tia nắng hình rẻ quạt xuyên thủng lớp mây dày xốp.
Những hàng cây xanh ướt đẫm sương đêm, phiến lá đã bắt đầu ngả vàng...
Trì Ngưng ngoan ngoãn ngồi trong phòng ăn, tay vừa xúc tổ yến cho vào miệng, tai vừa nghe cuộc nói chuyện của mấy người đàn ông.
"Lão đại, đám người tấn công chúng ta hôm qua chỉ có số ít là tàn dư sót lại của Ninh Thế Thân, còn đâu chủ yếu là lính tinh nhuệ được thuê từ công ty quân sự tư nhân tại Mỹ.
Những tên lính đánh thuê này không biết tới nỗi sợ, chúng được huấn luyện chuyên nghiệp và bài bản, sẵn sàng nhận mọi công việc nếu được trả tiền hậu hĩnh.
Trong suốt quá trình lịch sử của mình, chúng đã tham gia vào gần như tất cả các cuộc xung đột vũ trang ở Ukraina, Trung Đông, Nam Mỹ và Châu Phi..."
Đường Tiêu nhìn Ninh Diệp rồi chậm rãi báo cáo.
"Người của Ninh Thế Thân vẫn còn? Đừng nói với tôi đây chỉ là sai sót!" Ánh mắt Ninh Diệp lóe lên một tia ẩn nhẫn, giọng nói lạnh lẽo khiếp người.
"Dưới trướng Ninh Thế Thân có một đội quân tinh anh do tên An điều khiển.
Tên này rất xảo quyệt, hơn nữa dựa theo tình hình trước mắt, có lẽ lão già kia đã lên kế hoạch từ trước, dự định chó cùng rứt giậu.
Tên An đó đã nắm được thời gian giao ca giữa những thuộc hạ gác cổng của chúng ta, sau đó lợi dụng sơ hở cho người đột nhập trạm gác rồi lẻn vào bên trong..."
Hàn Thiết áy náy, do chuyện ngày hôm qua hắn mới mò được đầu mối này, nếu không đã bỏ lỡ một vấn đề quan trọng.
"Tôi không cho phép sai lầm cơ bản này xảy ra thêm lần nào nữa, các chú liệu mà làm!" Vẻ mặt Ninh Diệp sa sầm, không nhanh không chậm nói.
"Thuộc hạ biết tội!" Đường Tiêu và Hàn Thiết đồng thanh cúi gằm mặt.
Bầu không khí có vẻ nghiêm trọng, Mĩ Lệ đẩy một tập hồ sơ ra, "Lão đại, đã có manh mối về công ty Iris Napo."
Ninh Diệp nhíu mày, điềm nhiên lật giở tập hồ sơ.
Trì Ngưng nghe đến cái tên Iris Napo thì giật nảy mình.
Sẽ không trùng hợp vậy chứ? Trước đó, có khoảng thời gian rảnh rỗi cô từng làm việc cho một công ty sở hữu cái tên y hệt...
"Địch Lung đã thành lập hệ thống tài chính có chức năng hoạt động giống ngân hàng ở Lourmarin thuộc ngoại ô Paris, miền Bắc nước Pháp.
Nhiệm vụ chính của ngân hàng này là rửa tiền bẩn thu được từ việc buôn bán m@ túy và các loại hình phạm tội khác.
Mà một trong những chủ thầu đầu tư có dính líu đến công ty này lại là Picasso, thủ lĩnh gia tộc Henry, một nhánh nhỏ mà Ninh gia đã thu nhận vào 5 năm trước..."
"Giỏi lắm!"
Đôi mắt Ninh Diệp lạnh như đá tảng, giọng nói âm u hàm chứa phẫn nộ.
Trong 2 năm hắn vắng mặt, nội bộ Ninh gia đã lần lượt làm phản, rất nhiều kẻ nảy sinh dã tâm muốn trèo lên đầu lên cổ hắn...
Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dường như bọn chúng đã quên mất Ninh Diệp từng là người như thế nào, quên mất bài học mà hắn từng dạy cho.
Ninh Diệp lau miệng, nhàn nhạt nói.
"Những chuyện tương tự không cần hỏi tôi.
Các chú toàn quyền xử lý!"
"Vâng ạ!"
Mĩ Lệ nói tiếp, có hơi suy tư.
"Nghe nói Địch Lung mời được một vị cao thủ nổi đình nổi đám từ một trang diễn đàn chứng khoán thế giới về làm cố vấn đầu tư.
Có điều, cuối năm ngoái người này đột nhiên biến mất, thuộc hạ không tài nào tra được danh tính thật..."
"Tiếp tục theo sát." Ninh Diệp đứng dậy, sải chân quay về phòng làm việc.
Trì Ngưng vội vã uống nước, cô nhanh chóng đuổi kịp người đàn ông, trong lòng tự nhủ mọi chuyện chỉ là trùng hợp...
...
Lúc này, phòng khách nhà chính Địch gia, thủ đô Mát-xcơ-va.
Trời đang đổ mưa tầm tã, trong không khí toàn mùi ẩm thấp dễ chịu...
Sau khi nghe Thượng Quan Vệ báo cáo về việc có sát thủ tấn công vào địa bàn Ninh gia, tâm trạng Địch Lung đột nhiên vui vẻ, hắn đắc ý ngồi cười trên ghế sofa.
"Không ngờ đây lại là kiệt tác của Ninh Thế Thân, tiếc là vẫn không làm gì được Ninh Diệp..." Địch Lung lắc đầu chán nản, tuy nhiên độ cong trên khóe môi dường như chưa bao giờ giảm xuống.
Bấy giờ, Thượng Quan Vệ mới nói.
"Lão đại, Trầm Hoan đã đến!"
Địch Lung gật đầu, "Cho bà ta vào."
Một loạt tiếng bước chân vang lên, một người phụ nữ xuất hiện, chậm rãi tiến về phía này.
Gương mặt bà ta sắc sảo, tuổi chỉ tầm 40, mặc dù không quá xinh đẹp nhưng cũng có thể được liệt vào hàng mỹ nhân.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải trang điểm kĩ càng như bây giờ...
"Địch lão đại..."
Địch Lung không lên tiếng, hắn giương mắt quan sát từng hành động nhỏ nhặt của Trầm Hoan.
Nho nhã, thanh tao, khí chất...!Thảo nào bà ta có thể lừa được một con cáo già như Ninh Thế Thân.
"Tạm thời tôi chưa tìm được chỗ trú ẩn thích hợp, vậy nên tôi sẽ ở Địch gia thêm một thời gian...!Cậu không cần vội từ chối, tôi có thứ mà cậu cần!"
Trầm Hoan nói một cách chắc chắn, mi mắt hơi rũ xuống.
Địch Lung nhướn mày, hứng thú hỏi: "Bà có thứ tôi cần?" Lại có người dám bàn điều kiện với hắn.
"Để tôi đoán thử xem, gần đây cậu đang tìm một lượng lớn hoa anh túc dùng cho việc nghiên cứu loại m@ túy mới...!có phải không?"
Đáy mắt Địch Lung lóe sáng, "Thì sao?"
"Tôi có, rất nhiều là đằng khác...!Nhưng hiện giờ vẫn chưa thể thu hoạch." Trầm Hoan hơi mỉm cười, "Đổi lại, tôi muốn được quyền ra vào phòng trưng bày hóa thạch của cậu..."
"Chỉ thế thôi?"
"Chỉ thế thôi, cậu cũng biết sở thích của tôi mà."
Địch Lung nhìn chằm chằm Trầm Hoan, bỗng nhiên nở nụ cười, "Bà lấy cái gì để tôi tin rằng bà sẽ không bán đứng tôi?"
Người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản, hắn không cảnh giác không được...
"Địch lão đại, cậu từng hợp tác với tôi, cậu phải hiểu rõ chứ?" Trầm Hoan nói đầy ẩn ý, lặng lẽ cuộn chặt nắm tay, "Huống chi, tôi cũng chẳng có gan mà lừa cậu."
Địch Lung búng tay, nhàn nhạt nói: "Được, Thượng Quan Vệ sẽ sắp xếp cho bà...!Có điều, bà Trầm phải nhớ lời của mình đấy!"
Trầm Hoan miễn cưỡng cười tươi, sống lưng vã mồ hôi lạnh, bà ta cắn răng chống chọi lại áp bức tỏa ra từ người đàn ông.
"Phiền Địch lão đại chờ đợi, không lâu nữa số hoa anh túc ấy sẽ về tới tay cậu!"
Đợi khi bóng dáng Trầm Hoan đã khuất dạng sau cánh cửa sắt cao lớn, ấn đường của Thượng Quan Vệ mới khẽ chau lại, hắn kìm lòng không đặng, lên tiếng.
"Lão đại, có thể đây là một cái bẫy!"
Địch Lung đan hai tay vào nhau.
"Bẫy ư? Vậy thì tôi đành cầu may mắn trong nguy hiểm rồi..."
Thượng Quan Vệ không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm.
Ngoài cửa vọng lại âm thanh lanh lảnh của đàn ông, Địch Lung hướng mắt nhìn ra, đập vào mắt là gương mặt hớn hở của Trần Tùng.
"Anh Địch, em có một thứ hay, đảm bảo anh sẽ thích."
"Tùng, chú muốn vui chơi thế nào cũng được, anh không có hứng đâu..."
Địch Lung cười cười nhìn thằng em thân thiết của mình, sắc mặt dịu đi đôi chút.
Trần Tùng tặc lưỡi một cái rõ to, hắn nói một cách bí ẩn, "Nếu không đi anh chắc chắn sẽ hối hận..."
"Đi, anh muốn xem xem chú lại giở trò gì..."