Một màn xảy ra giữa hai người vừa vặn bị Hàn Thiết và Đường Tiêu chứng kiến.
Họ không có ý lên tiếng hay đi qua ngăn cản, ngược lại chỉ lặng lẽ đứng nhìn, bày ra tư thế chờ xem kịch hay.
Đường Tiêu thoáng trầm ngâm: "Trận chiến giữa những người phụ nữ thật khốc liệt!"
Hàn Thiết xoa cằm, nói: "Cậu cũng nhận ra à?"
Đáp lại anh ta là một tiếng ừm nhẹ, trong thâm tâm hai người đều nắm rõ mục đích của Mĩ Lệ.
Cô ta muốn nhân cơ hội lần này thử thách Trì Ngưng một phen, xem xem cô gái này có bản lĩnh gì mà có thể lọt vào mắt xanh của lão đại.
Thật không ngờ Mĩ Lệ lại thua, e rằng bây giờ cô ấy rất tức giận...
Quả nhiên, trên sàn huấn luyện, chỉ thấy Mĩ Lệ đang ra sức cựa quậy, dường như đã mất không chế nên không ngừng chửi bới ầm ĩ.
Vào lúc này, một tiếng quát lạnh và sắc vang lên: "Cô có thôi đi không?!"
Mĩ Lệ giật nảy mình, bắt gặp ánh mắt âm trầm của Trì Ngưng, sâu trong đáy lòng liền nảy sinh tia run sợ.
Cô ta ngậm miệng, vành mắt đỏ au.
Thần sắc Trì Ngưng khó coi, cô không nghĩ Mĩ Lệ lại chấp nhất đến vậy.
Vì cái gì chứ?
Cô khẽ buông lỏng tay, sau đó đỡ Mĩ Lệ dậy.
"Bỏ ra..." Mĩ Lệ hung hăng gạt tay của cô ra khỏi người mình, hoàn toàn không muốn nhận sự giúp đỡ này.
Trì Ngưng nhún vai, cô chầm chậm ngồi xuống ghế, cúi thấp đầu hít thở.
Mấy phút sau ngước mắt lên, Mĩ Lệ vẫn đang nhìn cô hằm hằm.
Ánh mắt cả hai giao nhau trong không khí, phảng phất có thể tóe ra lửa, nồng nặc mùi thuốc súng.
"Giờ chúng ta nói chuyện.
Tôi có điểm gì khiến cô không hài lòng mà cô luôn nhắm vào tôi như vậy?" Trì Ngưng vắt chéo chân, không nóng không lạnh hỏi.
"Tôi không hiểu nổi tại sao lão đại lại có thể yêu một người như cô?!" Mĩ Lệ nghiêm túc nói.
"Người như tôi thì sao chứ?"
"Cô chính là đồ vô dụng! Về mặt trí tuệ, cô không có, trong các cuộc họp, chúng tôi thảo luận về vấn đề gì cô không hiểu.
Về mặt thể lực và võ thuật, cô không so được với bất kì một người nào trong Ninh gia, thậm chí một tên vô danh tiểu tốt cũng không bằng.
Về mặt tài năng, ngoài bắn súng ra cô còn làm được gì? Lão đại nuôi cô còn không bằng nuôi một con chó, ít nhất nó còn biết giữ nhà, còn cô, tác dụng của cô chỉ có một, đó là làm bình hoa di động cho lão đại phát ti3t d*c vọng..."
Đối với lời lẽ ô uế phát ra từ miệng Mĩ Lệ, Trì Ngưng chỉ cười lạnh, nghe vào tai trái lại chui ra tai phải.
Cô ngồi im bất động, từ đầu chí cuối đều mảy may không để lộ phản ứng nào, hoàn toàn trái ngược với dự kiến của cô ta.
Mĩ Lệ cau chặt mày, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Chỉ cần người phụ nữ này nổi nóng rồi làm ra mấy hành động không hay, cô ta đơn phương sẽ trở thành người có lý, lão đại cũng sẽ dần dần chán ghét, cảm thấy Trì Ngưng không thích hợp ở bên mình...
Đáng tiếc là không có.
Trì Ngưng quá mức bình tĩnh, vẻ mặt vô cảm của cô lúc này khiến Mĩ Lệ muốn lập tức bổ tới cào nát mặt cô ra.
Bên kia, Đường Tiêu cùng Hàn Thiết là người ngoài cuộc nghe xong cũng cảm thấy khó chịu.
Vậy mà đương sự trong lời nói vẫn giữ được vẻ đạm mạc như không có chuyện gì, thật là khiến bọn họ mở mang tầm mắt.
Ít ra cô ta cũng phải tức giận, hổ thẹn hay gì chứ...!Đằng này lại cứ dửng dưng, phải chăng là ngụy trang quá tốt?
Nhìn Trì Ngưng thế này, Đường Tiêu bất giác liên tưởng đến Ninh Diệp.
Người đàn ông ấy cũng như vậy, trước nay chưa một ai có thể nắm bắt được suy nghĩ chân thực trong lòng hắn.
Nghĩ đến đây, Đường Tiêu lại thấy đáng sợ.
Hắn lắc mạnh đầu, cố gắng rũ bỏ mọi suy nghĩ kì lạ đang mọc mầm trong đầu.
Trì Ngưng cụp mi mắt, lát sau ngẩng đầu lên chỉ còn lại sự lạnh nhạt, trầm tĩnh.
Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp tràn ngập mâu thuẫn của Mĩ Lệ, cô nhàn nhạt đáp trả:
"Mĩ Lệ, cô hiểu rõ tôi như vậy, chẳng lẽ là đã đi guốc trong bụng tôi, hay là trốn dưới gầm giường nhà tôi?"
"Cô...!cô nói linh tinh cái gì..." Mĩ Lệ bắt đầu dao động.
"Nếu không phải thì đừng có mở miệng ra là phỉ báng người khác.
Rốt cuộc cô hiểu rõ tôi được mấy phần mà dám nói như vậy?! Về trí tuệ, tôi vốn không sống trong hắc đạo, cho nên không hiểu được điều mấy người nói cũng là đương nhiên.
Nhưng cái này thì có thể đại diện cho cả trí tuệ của tôi à? Về thể lực và võ thuật, nếu tôi giỏi thì đã không phải tìm cô, Hàn Thiết hay Đường Tiêu để học.
Có điều, tôi cũng đâu phải là không có ưu thế, vừa rồi tôi đã đánh thắng cô đấy thôi! Về tài năng, ngoài bắn súng ra tôi còn biết làm tài chính, biết kiếm tiền...!và rất rất nhiều thứ."
Trì Ngưng tạm dừng lấy hơi, ánh mắt không che giấu mà lộ ra khinh bỉ, "Trước khi nói cô có thể lắp não được không?"
Mĩ Lệ á khẩu, sắc mặt bỗng đỏ ửng vì xấu hổ.
"Thực ra tôi cũng không có ý gì cả, chỉ là lời cô nói rất chói tai.
Tôi không nhịn được nên có lòng tốt đả thông tư tưởng giúp cô, để cô làm một Tam tinh anh hoàn mỹ trong mắt mọi người!" Trì Ngưng che miệng cười, mỗi câu mỗi chữ đều ẩn giấu dao nhọn.
Nếu đối phương đã không khách khí thì cô cần gì phải nhượng bộ.
Tốt nhất sau chuyện này có thể chặt đứt mọi mộng tưởng cùng những suy nghĩ sai lầm của cô ta.
Trì Ngưng vuốt tóc, điệu bộ thong thả.
Cô đứng dậy rồi bước tới gần Mĩ Lệ đang trong trạng thái hóa đá.
Dừng lại bên người cô ta, cô hạ thấp giọng, hơi nhếch miệng: "Còn câu cuối cô bảo tôi là bình hoa di động, thế thì sao chứ? Ninh Diệp chính là thích cái vẻ xinh đẹp lộng lẫy như tiên tử của tôi, chính là hết lòng yêu tôi, đem tim gan giao cho tôi, cam tâm tình nguyện sà vào lòng tôi, lên giường với tôi! Chuyện này...!cô vĩnh viễn không có cửa!"
Lời vừa ra, cô có thể cảm nhận cơ thể Mĩ Lệ đang run rẩy, cơ mặt như rung lên.
Nhưng vào lúc này cô không thể dừng lại, đã ác thì phải ác cho chót.
"Quên không nói với cô, tôi và Ninh Diệp đều là người, đều có d*c vọng, đều có nhu cầu cần được thỏa mãn.
Điều này không có gì là sai, và càng không sai khi chúng tôi yêu nhau nên mới làm chuyện đó."
Trì Ngưng nghiêng mặt, cô vỗ nhẹ vào vai Mĩ Lệ, "Tương lai tôi không biết, nhưng hiện tại Ninh Diệp là của tôi.
Muốn cướp người ra khỏi tay tôi, trừ phi tôi chết! Mĩ Lệ à, cô đừng chấp mê bất ngộ nữa.
Không chỉ hại người mà còn hại mình!"
Trì Ngưng nói liến thoắng đến khô cả họng.
Cô nhanh chân bước xuống sàn, bỏ lại bóng lưng tiêu sái rồi mất hút sau cánh cửa sắt đen sì...
-------.