VỢ YÊU ĐEM CON BỎ TRỐN EM DÁM SAO

Chương 32: Mặt dày đeo bám

 

Ngày hôm sau.

 

Bởi vì hai đứa nhỏ phải đi đến trường mẫu giáo mới, nên Ôn Giai Kỳ đã dậy từ sớm làm bữa sáng mà cả hai đứa trẻ thích ăn nhất.

 

“Cục cưng Ninh Dương, dậy thôi nào, hôm nay phải đi đến trường mẫu giáo mà” “Ưm… không mà, không mà, cục cưng Ninh Dương vẫn chưa tỉnh ngủ nữa”

 

 

 

Con gái thích nằm trên giường, trong cơn mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng mẹ gọi, Ninh Dương vẫn còn ngủ chưa đủ giấc không muốn dậy, thân hình nhỏ bé cuộn tròn trong chiếc chăn nhỏ màu hồng.

 

Trong giây lát cuộn lại như một con tằm, để cho mẹ không thể giở chăn bông ra được nữa.

 

Ôn Giai Kỳ nhìn thấy, cười muốn mất ngất đi luôn.

 

Cô không hề trực tiếp đến lật chăn ra, chỉ đưa một đầu ngón tay ra gãi vào chiếc cổ trắng ngần và mềm mại của con gái hai lần, ngay lập tức, tiếng cười “khặc khặc khặc” của đứa trẻ từ cái tổ chăn truyền, ra ngoài.

 

Người con trai thì lại ít phiền phức hơn rất nhiều.

 

Kể từ khi mẹ bắt đầu đẩy cửa phòng, cậu bé đã nhanh chóng bật dậy khỏi chăn bông, sau đó mơ mơ màng màng đi đến tủ để tìm quần áo và tự mình thay rồi đi vào phòng tắm.

 

Nửa giờ sau, ba mẹ con chỉnh lý ổn thỏa xong xuôi. “Mẹ, khoảng khi nào mẹ sẽ đến đón tụi con vậy? Đừng đến quá muộn nha” Mặc Hi nhìn mẹ đang vội vàng đưa mình và em gái ra khỏi nhà, lộ ra vẻ mặt có hơi đau lòng.

 

Ôn Giai Kỳ nghe vậy, liền nhanh chóng cam đoan với con trai cưng: “Không đâu, không đâu, mẹ nhất. định sẽ đến đón hai con đúng giờ trường mẫu giáo tan học mà”.

 

Kết quả là chủ hồ ly nhỏ ngồi phía sau và em gái nhìn nhau mỉm cười. Trường mẫu giáo tan học mới đến đón, vậy hôm nay bọn họ có đủ thời gian để hành động rồi!

 

Kẻ đại xấu xa, ông đợi đó, ông Mặc của ông sẽ đến tìm ông ngay đây! Ngày hôm nay Ôn Giai Kỳ quả thật có chuyện.

 

Cô và Lâm Tử Khang đã hẹn trước rồi, nếu sáng nay Hoắc Hạc Hiên tỉnh dậy mà cảm thấy dễ chịu vậy thì cô có thể đi qua đó ngay, lý do đương nhiên là để tiếp tục chữa bệnh cho anh rồi.

 

Do đó, cô phải tăng tốc nhanh chóng đến Tiên Thủy Loan.

 

Ôn Giai Kỳ cầm điện thoại di động bước vào hiệu thuốc, quả nhiên khi cô ấy đưa đơn thuốc đã kế sẵn cho nhân viên bán hàng, thì điện thoại đã nhận được tin nhắn từ Lâm Tử Khang.

 

“Thưa mợ chủ, chủ tịch đã dậy rồi, cô mau qua đi!!”

 

Ngay lập tức, Ôn Giai Kỳ thúc giục nhân viên bán hàng lấy thuốc rồi cầm túi thuốc xong liền nhanh chóng chạy đi.

 

 

 

Mười phút sau, tại Tiên Thủy Loan.

 

Hoắc Hạc Hiên quả thật là đã tỉnh lại, đêm qua anh ngủ rất ngon, nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên sau anh ngủ một giấc trọn vẹn như thế.

 

Vì vậy, tâm trạng anh khá tốt.

 

“Thông báo đi, nửa giờ sau sẽ tổ chức cuộc họp ở công ty đúng giờ!”

 

Người đàn ông tư thế thẳng người đứng ở đó, tinh thần chưa từng có trước đó, nhìn mình trong gương, chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển và cổ áo được ủi thẳng, chiếc quần tây đen ôm lấy hai đội chân dài khiến anh trông càng cao to thẳng tắp hơn, nhìn thoáng qua, cả người lộ ra vẻ tao nhã cao quý hơn người.

 

“Vâng, thưa chủ tịch!”

 

Trợ lý Lâm Tử Khang ngay lập tức mở điện thoại lên, thông báo chỉ dẫn quan trọng này lên nhóm zalo.

 

Vài phút sau, Hoắc Hạc Hiên đã đeo đồng hồ vào cổ tay xong, chuẩn bị đi ra ngoài.

 

“Cái đó … Chủ tịch, mợ… cô Ôn đang trên đường tới đây, ngài không đợi một lúc sao? Để cô ấy xem cho ngài chút rồi hẵng đi?”

 

“Lâm Tử Khang, có phải là gần đây cậu rất rảnh đúng không?”

 

Bất thình lình, người đàn ông sải bước dài như sao băng đi xuống lầu, lạnh lùng nhìn Lâm Tử Khang chằm chằm rồi nói một câu.

 

Đột nhiên Lâm Tử Khang rùng mình một cái xong liền không dám mở miệng nói nữa!

 

Quên đi, vì để bảo toàn cái mạng của mình, đừng có lo chuyện bao đồng nữa, cậu ấy đã làm đến mức độ này rồi, liệu có thể nắm bắt cơ hội này được hay không thì phải tùy thuộc vào bản thân người phụ nữ đó thôi.

 

Lâm Tử Khang nghe lời đi theo phía sau chủ tịch.

 

Nhưng không ai nghĩ tới rằng ngay lúc hai người chuẩn bị đi ra ngoài, một bóng dáng mảnh khảnh bất ngờ từ bên ngoài lao tới trước mặt bọn họ, “bịch” một tiếng, suýt chút nữa đã đụng vào người Hoắc Hạc Hiên ngay tại chỗ rồi!

 

Lâm Tử Khang:”..” Mẹ ơi, Tu La trận đến rồi, chạy lẹ thôi!

 

Cậu ấy tê rần ôm đầu mình rồi chuồn đi, còn Ôn Giai Kỳ suýt nữa đụng phải người nào đó giờ mới phản ứng lại, nhìn người đàn ông như tháp sắt ở trước mặt, rồi bị kinh ngạc mà lùi lại phía sau một bước.

 

“Chào… chào buổi sáng, chủ tịch Hoắc, đi … làm à”

 

Cô ấy giơ chân của mình lên, vừa cười vừa chào hỏi cái tên bạo chúa này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi