VỢ YÊU EM CHẠY KHÔNG THOÁT


Cô vốn tưởng là Lê Diệu Ngọc, không ngờ rằng lại là Nguyễn Trâm Anh.

Cũng giống như trước kia, cô luôn luôn nghi ngờ Lê Diệu Ngọc, nhưng kết quả người đứng phía sau thao túng tất cả, lại là Nguyễn Trâm Anh.

“Chị nghĩ nhiều quá rồi, tôi không có bản lĩnh tài giỏi đến mức ấy đâu.

” Nguyễn Trâm Anh để điện thoại di động sang bên cạnh, mở loa ngoài ra, nhàn nhã ngồi gảy gảy móng tay, trên mặt cô ta là biểu cảm quái gở: “Lúc về nhà mẹ tôi có nói với tôi, lúc ở nhà hàng chị đã ghi âm lại, chuẩn bị báo cảnh sát đấy, đúng lúc tôi và mẹ tôi đang thương lượng cách làm thể nào để có thể lấy được đoạn ghi âm đó thì lại có người gọi tới cho tôi, nói có thể giúp tôi, chuyện xảy ra tiếp theo, hẳn là chị cũng biết rồi.


Nguyễn Quỳnh Anh cắn răng không nói gì cả.

Đương nhiên là cô biết, chuyện xảy ra tiếp theo chính là túi xách của cô bị cướp mất rồi ném xuống đập chứa nước.

Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một hơi, sau đó cô gằn giọng hỏi: “Người gọi điện thoại cho cô là ai?”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho chị biết? Có bản lĩnh thì chị đoán đi.

” Nguyễn Trâm Anh che môi cười hả hê.

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, miễn cưỡng kiềm chế lửa giận trong người mình: “Tôi đoán, hẳn là người đàn ông đeo khẩu trang kia?”
Ngoại trừ người đàn ông đeo khẩu trang kia, cô không nghĩ ra được ai sẽ là người chủ động liên hệ với Nguyễn Trâm Anh, giúp Nguyễn Trâm Anh làm việc.

Lúc đang ở trong nhà hàng, cô đã moi được chút thông tin từ trong miệng Nguyễn Trâm Anh, chính là người đàn ông đeo khẩu trang kia đã chủ động liên hệ với Nguyễn Trâm Anh, ở cùng một phe với Nguyễn Trâm Anh, giúp đỡ Nguyễn Trâm Anh đối phó cô.

Cô thật sự rất tò mò, rốt cuộc là người đàn ông đeo khẩu trang kia có thù oán gì với cô, vì sao người đàn ông đeo khẩu trang kia, cứ năm lần bảy lượt muốn ra tay với cô?
Còn nữa, có một điều quan trọng nhất là, người lái xe máy kia liệu có phải chính là người đàn ông đeo khẩu trang kia không?
Nhất là thân hình của người lái xe đó, cho cô cảm giác như mình đã từng gặp người đó ở đâu rồi, trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác phiền muộn.


Cô thực sự không thể nhớ ra nổi, người lái chiếc xe gắn máy đó có thân hình giống với ai.

Nguyễn Trâm Anh ồ lên một tiếng, trong giọng điệu có pha chút bất ngờ: “Không ngờ là chị lại có thể đoán được.


Quả nhiên là anh ta!
“Lần này vì sao anh ta lại giúp cô?” Đôi môi Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, trong mắt cô chỉ toàn là sự lạnh lùng.

Nguyễn Trâm Anh rút một tờ khăn giấy ra lau lau ngón tay, cô ta đã có vẻ không kiên nhẫn nổi nữa: “Muốn biết thì chị tự tìm anh ta mà hỏi đi.


Nói xong, cô ta cúp điện thoại luôn.

Cô ta cũng sẽ không nói cho người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh kia biết rằng, sở sĩ lần này người đàn ông đeo khẩu trang kia sẽ chủ động liên hệ với cô ta, là vì anh ta nói rằng sau này bọn họ sẽ còn có lúc cần hợp tác với nhau.

Lỡ như nói hết mấy cái này ra, rồi Nguyễn Quỳnh Anh nói cho Trần Vĩnh Hải biết, thì cô ta sẽ gặp phiền phức lớn.

Bây giờ coi như cô ta đã hiểu rồi, cho dù Trần Vĩnh Hải có coi Nguyễn Quỳnh Anh là thế thân, chỉ là người thay thế có gương mặt tương tự với Tô Hồng Yên mà thôi, nhưng Trần Vĩnh Hải cũng coi trọng Nguyễn Quỳnh Anh một chút.

Nhìn màn hình điện thoại đã chuyển về chế độ nhận tin nhắn thoại, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh nổi giận đùng đùng, nhưng cô cũng bất lực chẳng thể làm được gì cả.

Biết được người bày kế cướp đi túi xách của mình là Nguyễn Trâm Anh, cô vẫn không thể làm được gì như trước.

Nguyễn Trâm Anh không chịu nói ra nguyên nhân vì sao người đàn ông đeo khẩu trang kia lại giúp cô ta, cô cũng không thể lấy lại được đoạn ghi âm của mình, coi như biết có người hại cô như vậy, biết tất cả là do Lê Diệu Ngọc và Nguyễn Trâm Anh làm, thì cô cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Không có chứng cứ, thì tất cả đều chỉ là lời nói suông.

“Mình phải làm gì đây.


” Nguyễn Quỳnh Anh ôm mặt, sự hối hận trong lòng gần như sắp đè sụp tinh thần của cô.

Nếu biết trước là bây giờ sẽ như thế này, thì lúc ấy cô sẽ không khiêu khích Lê Diệu Ngọc, nói với Lê Diệu Ngọc rằng cô đã ghi âm lại tất cả, đáng lẽ cô nên cầm nó đến thẳng sở cảnh sát, thì có lẽ bây giờ Nguyễn Trâm Anh đã bị cảnh sát bắt đi rồi.

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.

Nguyễn Quỳnh Anh thở dài một tiếng đầy cay đắng, sau đó quay trở lại phòng khách, Trần Vĩnh Hải đang nói chuyện gì đó với một đồng chí cảnh sát.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.

“Đây chính là cô Quỳnh Anh phải không ạ?” Đồng chí cảnh sát nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.

“Xin chào anh.

” Nguyễn Quỳnh Anh lễ phép cười chào anh ta một tiếng, không chắc chắn hỏi: “Xin hỏi anh tới tìm tôi sao?”
Cô vừa hỏi, vừa đưa mắt nhìn về phía Trần Vĩnh Hải, bởi vì cô luôn cảm thấy, sắc mặt của Trần Vĩnh Hải không tốt lắm, mà ánh mắt của anh vô cùng lạnh.

Phát hiện ra ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh đang nhìn mình, Trần Vĩnh Hải nghiêng đầu lườm cô một cái, sau đó ngay lập tức rời đi.

Nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua ấy thôi, cũng khiến Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy được áp lực nặng nề.

Cô vội vàng cụp mắt xuống, chột dạ cúi đầu, không biết tại sao, từ trong ánh mắt của anh cô chẳng những có thể thấy được sự lạnh lùng, mà thậm chí còn thấy cả sự phẫn nộ.

Anh… Lại tức giận vì cái gì thế?
Đồng chí cảnh sát không biết rằng Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải đang truyền đạt cái gì bằng ánh mắt, anh ta đứng lên, tay trái là một quyển sổ ghi chép, tay phải anh ta cầm một cây bút máy, vừa ghi chép lại vừa hỏi: “Xin chào cô Quỳnh Anh, tôi là đội trưởng đội cảnh sát giao thông, tôi đến tìm cô chủ yếu là muốn hỏi cô vài điều, hai giờ trước ở đường Lý Thái Tổ, cô đã vượt liên tiếp hai ba lần đèn đỏ, đồng thời còn đi với tốc độ quá mức cho phép.


Không biết lý do là gì?”
“Tôi…” Nguyễn Quỳnh Anh đứng ngây người ra.

Gương mặt Trần Vĩnh Hải cũng sa sầm lại, Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhanh sang chỗ Trần Vĩnh Hải một cái theo bản năng, nhưng lập tức phải đối mặt với hai con ngươi lạnh như đã đóng băng của anh, cô giật mình sợ hãi đến mức rụt cổ lại.

Hình như cô biết vì sao anh lại tức giận với mình rồi.

Khó trách khi nhìn thấy đồng chí cảnh sát này, cô sẽ cảm thấy bất an, thì ra đúng là cảnh sát giao thông rồi.

Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay xoa xoa trán, gương mặt nhăn lại đau khổ trả lời: “Tôi đuổi theo một chiếc xe máy…”
Cô kể lại toàn bộ quá trình mình đuổi theo chiếc xe máy kia cho đồng chí cảnh sát giao thông nghe, kể rất chi tiết, ngoại trừ việc bị mất chiếc điện thoại có đoạn ghi âm, thì cô không giấu giếm điều gì cả.

Chẳng qua là cô càng nói thì gương mặt lại càng tái nhợt đi, trên trán đã bắt đầu rịn ra mồ hôi lạnh.

Lúc đuổi theo tên kia, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ là phải cướp lại được chiếc túi xách của mình, căn bản là không để ý đến cái gì khác.

Bây giờ nghĩ lại cảnh tượng đó, ngoại trừ thấy sợ hãi thì cũng tự cảm thấy bản thân mình may mắn.

Trên con đường đó có rất nhiều xe cộ đông đúc, cô không những vượt đèn đỏ, mà lại còn đi quá tốc độ, không có chuyện gì xảy ra là vì cô quá may mắn.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ xác minh lại với đội của mình ở sở cảnh sát, về phần kết quả xử phạt thì chúng tôi sẽ nhắn qua điện thoại cho cô sau.

” Đồng chí cảnh sát gập quyển sổ ghi chép lại, gật đầu tỏ ý tạm biệt với Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải sau đó rời đi.

Đúng lúc Nguyễn Quỳnh Anh đang không biết mình có nên thở phào hay không, thì cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng “loảng xoảng” vang lên.

Trần Vĩnh Hải đứng lên, ném chiếc cốc trong tay mình xuống đất, gương mặt lại rất bình tĩnh: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô to gan thật đấy nhỉ.


Lại dám vượt đèn đỏ, lại còn dám đi quá tốc độ.

Anh còn không biết là cô lại có bản lĩnh này cơ đấy, chỉ vì một cái túi xách bị cướp thôi, mà lại dám đuổi theo tên cướp, đúng là không muốn sống nữa!

Cô có nghĩ tới việc tên đó có thể là một kẻ không sợ chết, có nghĩ tới việc lỡ như mình gặp tai nạn xe cộ thì làm sao không?
Càng nghĩ càng giận, Trần Vĩnh Hải hận không thể ra tay bóp chết người phụ nữ này.

Vì sao cô không thể ngoan ngoãn ngồi im một chỗ đi, mỗi lần ra ngoài đều gây ra đủ loại phiền phức, khiến cho người khác trở tay không kịp.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng bị cái nhìn của Trần Vĩnh Hải dọa cho sợ hãi, thân thể căng cứng: “Tôi…”
Cô còn chưa nói hết lời, thì đã bị Trần Vĩnh Hải cắt ngang.

“Cô yêu thích cái túi xách đó đến mức không nỡ làm mất sao?” Anh hỏi cô, gương mặt đã lạnh tới mức như đóng một lớp băng.

Vì một cái túi xách thôi mà không ngại liều mạng, chẳng lẽ là vì đó là cái túi mà người đàn ông kia đưa cho cô?
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Không phải, cái túi xách đó…”
“Tôi đưa cho cô cả một bộ sưu tập có được không?” Trần Vĩnh Hải nhìn cô, sự trào phúng trong mắt vô cùng rõ ràng không thèm che giấu: “Cho người tình mười mấy cái túi xách, tôi vẫn đưa được, cô chỉ vì một cái túi xách thôi mà có thể vứt bỏ cả tính mạng của mình, bạn bè tôi sẽ nói tôi keo kiệt với người tình mất, ngay cả một cái túi xách cũng không nỡ đưa cho cô.


Người đàn ông nói như vậy, khiến Nguyễn Quỳnh Anh trừng to mắt, trong nháy mắt cô hiểu ra cái gì đó, trên gương mặt hiện lên chút bi ai: “Anh cho là tôi vì cái túi xách đó nên mới đuổi theo tên cướp sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Trần Vĩnh Hải mỉa mai hỏi lại.

“Dĩ nhiên là không phải rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ lên, cô kiềm nén sự khổ sở trong lòng lại, giải thích với anh: “Tôi chỉ vì đoạn ghi âm trong điện thoại của mình mà thôi.


Ghi âm?
Trần Vĩnh Hải nheo mắt hỏi lại: “Đoạn ghi âm gì?”
“Là đoạn ghi âm lần đó ở trong nhà hàng.

” Nguyễn Quỳnh Anh nhếch môi, hờ hững đáp.

Trần Vĩnh Hải nhớ lại, đúng là cô đã nói với anh chuyện này.

Vậy là, anh đã hiểu lầm cô sao?
Ý thức được điều này, đôi mắt sắc sảo của Trần Vĩnh Hải lấp lóe, sự lạnh lùng trên mặt cũng giảm bớt đi, thay bằng vẻ lúng túng: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi