VỢ YÊU EM CHẠY KHÔNG THOÁT


Mặc dù Nguyễn Quỳnh Anh có chút sợ người đàn ông sẽ tức giận, nhưng chuyện này, cô không muốn lui bước, quật cường gật đầu, vẫn là đáp án như cũ: "Đúng, tôi không muốn!"
"Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh vẫn không muốn, nếu không thì bỏ đi vậy.

" Tô Hồng Yên lại khuyên, nhưng ánh mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh lại âm trầm.

Đối với cô ta mà nói, Nguyễn Quỳnh Anh khước từ là sự nhục nhã đối với cô ta.

Cô ta đường đường là con gái lớn nhà họ Tô, chẳng lẽ còn không xứng để một tình nhân thiết kế đồ cưới cho sao?
Trần Vĩnh Hải ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của Tô Hồng Yên, anh đưa tay nâng cằm Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô không có lựa chọn khác, đồ cưới này, cô phải thiết kế, nghe rõ chưa?"
Giọng nói của anh ổn định mà lạnh nhạt, nhưng không hề thiếu khí thế.

Nguyễn Quỳnh Anh giật mình, viền mắt đỏ lên: "Vì sao phải là tôi?"
Rõ ràng nhiều nhà thiết kế đồ cưới tài ba như vậy.

"Không vì sao cả, Hồng Yên nói cô thiết kế không tồi, để cô thiết kế.

" Trần Vĩnh Hải buông cô ra, không mặn không nhạt nói.

Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn Tô Hồng Yên, trong lòng không khỏi dấy lên một cơn giận.

Mỗi lần anh đều vì Tô Hồng Yên, bắt cô làm chuyện không muốn làm.

Hơn nữa, Tô Hồng Yên chỉ nói là thiết kế lễ phục cho đính hôn, chứ không nói tới thiết kế đồ cưới.

Anh vì lấy lòng Tô Hồng Yên mà làm vậy với cô!
"Xin lỗi, cô Quỳnh Anh, tôi cũng không biết Vĩnh Hải sẽ làm vậy!.

" Chú ý tới cảm xúc Nguyễn Quỳnh Anh, Tô Hồng Yên mở cờ trong lòng, nhưng trên mặt lại là sự áy náy.

Cô ta tiến lên một bước, muốn kéo tay của Nguyễn Quỳnh Anh, tỏ vẻ an ủi.

Nguyễn Quỳnh Anh đang bực bội không muốn để ý tới cô ta, hất tay qua bên cạnh tránh đi.

Tô Hồng Yên lại a một tiếng, giống như có người đẩy cô ta, lui về phía sau ngã xuống.


Trần Vĩnh Hải kéo cô ta lên, giọng nói Vĩnh Hải thấp: "Sao không cẩn thận như vậy! Không sao chứ?"
"Không sao, không liên quan tới cô Quỳnh Anh, là tự em không đứng vững.

" Tô Hồng Yên lắc đầu một cái, làm như không hề để ý mà cười, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự uất ức trong giọng cô ta.

Nguyễn Quỳnh Anh trợn to hai mắt không dám tin mà nhìn Tô Hồng Yên: "Cô Tô, cô có ý gì?"
Nói như cô đã ra tay đẩy người vậy.

"Tôi không có ý gì, vừa rồi tôi suýt chút nữa ngã sấp xuống không liên quan tới cô, là tôi đi giày cao gót bị trẹo chân thôi.

" Tô Hồng Yên nháy mắt, biểu cảm có chút vô tội.

Sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Vĩnh Hải: "Vĩnh Hải, em nói sai gì sao?"
"Không có.

" Trần Vĩnh Hải đáp lại cô ta.

"Hình như cô Quỳnh Anh rất giận em.

" Tô Hồng Yên nhích lại gần ngực anh, bộ dáng làm như rất sợ Nguyễn Quỳnh Anh.

"Không cần để ý đến cô ta.

" Trần Vĩnh Hải không dấu vết đẩy cô ta ra, chỉ đỡ lấy cánh tay của cô ta.

Vừa rồi anh đã nhìn thấy, Nguyễn Quỳnh Anh không làm gì với Tô Hồng Yên cả, tự Tô Hồng Yên ngã xuống.

Nguyễn Quỳnh Anh căng thẳng nhìn Trần Vĩnh Hải: "cậu Hải!.

"
Trần Vĩnh Hải ngước mắt chống lại ánh mắt của cô.

"Chuyện đó! " Lúc Nguyễn Quỳnh Anh đang muốn giải thích với anh là lời nói của Tô Hồng Yên đang đổi thừa cho cô đẩy Tô Hồng Yên.

Không ngờ anh chỉ cắt ngang lời cô: "Được rồi, tôi biết cô muốn nói gì, chuyện này là một hiểu lầm, dừng ở đây đi, nhưng tôi hi vọng cô có thể dùng tất cả bản lĩnh để vẽ ra bản thiết kế tốt nhất.


"
Nói xong, anh nửa đỡ nửa đẩy Tô Hồng Yên ra ngoài: "Đi thôi, không phải muốn đi thử nhẫn sao?"
"Ừm.

" Tô Hồng Yên gật đầu liên tục, đi theo anh.

Nguyễn Quỳnh Anh có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn, vậy mà đi rồi.

Cô còn tưởng rằng, anh biết là hiểu lầm sẽ làm gì với Tô Hồng Yên.

Nhưng như vậy đã rất tốt rồi, anh không hiểu lầm cô, cô đã rất vui rồi.

Nguyễn Quỳnh Anh nhặt bản thiết kế trên ghế sô pha, xé bản thiết kế kia đi, vò lại! Vò nát! Ném vào thùng rác, sau đó vẽ lại.

Sau khi vẽ xong, cô cất bản thiết kế cẩn thận, sau đó chóng giá vẽ lên.

Quản gia Hoàng tới thu thập rác, nhìn thoáng qua bản vẽ trên giá của cô, ngây ngẩn cả người: "Cô Quỳnh Anh cô thật sự chuẩn bị thiết kế đồ cưới sao?"
Vừa rồi họ nói chuyện trong phòng khách, ông ta đứng một góc nghe họ nói chuyện, rất đồng cảm với cô.

Nhưng cậu Hải cũng thật là làm như vậy thật sự sẽ tổn thương cô Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không quay đầu, nghiêm túc vẽ bản thiết kế, đồng thời trả lời: "Tôi căn bản không thể khước từ.

"
Trần Vĩnh Hải nói đúng, cô không có lựa chọn khác.

Mọi thứ của cô đều bị anh nắm giữ trong tay, anh kêu cô làm gì thì cô phải làm cái đó.

Dù cho không cam lòng, cô cũng chỉ có thể nghe theo.

quản gia Hoàng cũng nghĩ đến tình huống của Nguyễn Quỳnh Anh, thở dài một cái: "Thật không biết vì sao tính tình cậu Hải lại trở nên như vậy.


"
Rõ ràng trước đây không phải như thế.

Nguyễn Quỳnh Anh cười, không nói tiếp.

Trần Vĩnh Hải biến thành như vậy, nguyên nhân căn bản là ở cô, cho nên cô không có tư cách đánh giá.

"Vậy được rồi, cô Quỳnh Anh vẽ tiếp đi, tôi sẽ không quấy rầy cô.

" quản gia Hoàng lấy xong rác liền đi ra.

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm hai mắt, nhớ lại ký ức trong đầu, muốn vẽ những gì nghĩ tới lên.

Rất nhanh, chưa tới một tiếng, một bản thiết kế đồ cưới đã làm xong.

Cô nhìn chằm chằm bản thiết kế trên kệ vẽ, nụ cười vừa khổ sở vừa mang theo chờ mong.

Trần Vĩnh Hải kêu cô thiết kế đồ cưới, cô cũng có chút ý đồ trong này.

Bản thiết kế vừa vẽ xong, thật ra là bốn năm trước khi cô chưa chia tay với anh đã thiết kế xong rồi, cô muốn mặc nó gả cho anh.

Nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra đã khiến nguyện vọng của cô tan thành mây khói.

Bây giờ cô lại vẽ nó lần nữa, chờ ngày anh kết hôn, cô có thể tự lừa mình dối người rằng là cô mặc đồ cưới này gả cho anh.

Nghĩ như thế, Nguyễn Quỳnh Anh lấy bản thiết kế từ giá vẽ xuống, ôm vào trong ngực, vừa cười vừa khóc.

Buổi tối, Trần Vĩnh Hải trở về một mình, Tô Hồng Yên không đi theo anh.

Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thành thật mà nói, cô có chút bóng ma với Tô Hồng Yên.

Tô Hồng Yên còn đáng sợ hơn so với Nguyễn Vũ Mạt, đầu óc Nguyễn Vũ Mạt ngu xuẩn, dễ đối phó.

Nhưng Tô Hồng Yên thì không giống, Tô Hồng Yên là kim giấu trong bông, lại có Trần Vĩnh Hải làm chỗ dựa vững chắc, cô căn bản không có cách đối phó với Tô Hồng Yên.

Cũng may Tô Hồng Yên chỉ sử dụng chút thủ đoạn vặt với cô, không có làm chuyện gì quá đáng.

"cậu Hải.


" Nguyễn Quỳnh Anh chắp tay sau lưng, gọi người đàn ông đang lên lầu.

Trần Vĩnh Hải dừng bước lại, hơi cau mày: "Có việc gì?"
"Có!" Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu nói: "Tôi đã vẽ bản thiết kế xong.

"
Trong con người sâu xa xẹt qua một sự kinh ngạc, nhưng trên mặt Trần Vĩnh Hải vẫn không có chút biểu cảm gì, giọng nói cũng lạnh tanh: "Nhanh như vậy, không phải là vẽ bậy bạ chứ.

"
"Không, tôi dùng hết khả năng của mình để vẽ.

" Nguyễn Quỳnh Anh nghiêm túc nói, lấy bản thiết kế từ sau lưng ra, hai tay đưa tới bên cạnh anh.

Là ôm tấm lòng kỳ vọng bốn năm trước của cô mà vẽ ra.

Trần Vĩnh Hải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hi vọng của Nguyễn Quỳnh Anh, không đưa tay nhận, cười châm chọc: "Trước còn chết sống không muốn thiết kế, sao bây giờ lại tích cực như vậy?"
"Không còn cách nào, mệnh lệnh của cậu Hải, sao tôi có thể không nghe.

" Nguyễn Quỳnh Anh cười tự giễu, hai tay vẫn giơ ra không thu lại.

Trần Vĩnh Hải nhếch môi: "Cô thật sự thích thiết kế đồ cưới cho người khác nhỉ.

"
Có thể nghe ra sự trào phúng trong lời nói của anh, Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt, che sự chua xót trong mắt đi, không để ý mà nói: "Là nhà thiết kế thời trang thì phải thiết kế quần áo cho người khác.

"
"Miệng lưỡi cũng lươn lẹo lắm.

" Trần Vĩnh Hải khinh miệt a một tiếng, cuối cùng cầm bản thiết kế.

Nếu như cô vẫn cắn răng không chịu thiết kế, có thể anh sẽ coi trọng cô hơn một chút.

Nhưng cô vừa nói không muốn thiết kế, lát sau đã vẽ xong bản thiết kế, cách làm dối trá này khiến anh buồn nôn.

Anh ngược lại muốn nhìn một chút, chỉ có ngắn ngủi nửa ngày, cô có thể thiết kế ra cái gì.

Nghĩ xong, Trần Vĩnh Hải giơ bản thiết kế lên, vừa nhìn đã kinh hãi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi