VỢ YÊU EM CHẠY KHÔNG THOÁT


Nguyễn Quỳnh Anh bước ra khỏi nhà họ Nguyễn, không hiểu sao trong lòng cô có chút hoảng sợ, cô cảm thấy hơi bất an.

Nhưng rốt cuộc là tại sao lại bất an thì cô lại không giải thích được.

Có lẽ là vừa rồi cô tức giận với Lê Diệu Ngọc, nên cảm thấy phiền muộn quá, cô nghĩ thầm.

Vỗ nhẹ vào mặt mình, Nguyễn Quỳnh Anh kìm nén bực bội trong lòng, định đến văn phòng thám tử nhờ người điều tra xem hai tháng qua Lê Diệu Ngọc có thân thiết với người đàn ông nào không.

Về phần đồn cảnh sát, tuy rằng cô cũng sẽ điều tra, nhưng không đặt hết hy vọng vào đó.

Hạ quyết tâm, Nguyễn Quỳnh Anh tìm kiếm các văn phòng thám tử hàng đầu ở Hà Nội trên điện thoại di động, rồ chọn một cái, sau đó bắt xe đi.

Cô nhớ rằng địa điểm đó dường như là bên cạnh phòng khám tâm lý của Trần Cận Phong.

Ngay khi chiếc taxi rời đi, một chiếc xe tải cũ nát như gần như xa chạy theo, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

“Cô này, tới rồi.

” Vị tài xế lái xe dừng xe, quay người nói với Nguyễn Quỳnh Anh ngồi ở ghế sau.

“Ở đó à?” Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt ra liếc qua cửa sổ xe, một dòng chữ to lớn hiện ta trước của văn phòng thám tử.

Trên đường kẹt xe quá suýt chút nữa đã làm cô ngủ quên.

Đưa tiền xe xong Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa xuống xe, lấy trong túi ra một chiếc gương nhỏ để chỉnh trang lại đầu tóc, sau đó không chút do dự bước vào văn phòng.

Sau khi kết thúc công việc đi ra ngoài, khuôn mặt có chút đau khổ.

Không ngờ hãng này thu phí cao hơn hãng trước nhiều như vậy, giờ cô gần như không còn tiền.


“Phải về Tập đoàn Nguyễn Thị một chuyến mới được, cô cần phải bàn bạc chuyện ra mắt điện thoại di động với thư ký Diêm nữa.

” Cô nói nhỏ mấy câu, lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký Diêm, dặn đo ông ấy thông báo cho quản lý cấp cao của công ty để tổ chức cuộc họp sau.

Hạng mục điện thoại di động hợp tác với Tập đoàn Vĩnh Phát sắp được công bố.

Hai ngày trước, cô nghe thư ký Diêm nói rằng việc sản xuất lô điện thoại di động đầu tiên sắp hoàn thành và bọn họ có thể bắt đầu truyền truyền quảng cáo sản phẩm.

Chỉ cần tuyên truyền đúng chỗ thì một khi điện thoại di động được tung ra thị trường chắc chắn sẽ bán chạy.

Tất cả đều là tiền!
Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi nở nụ cười, hiếm khi lộ ra một chút bộ dáng giống như một kẻ hám tiền, ai đã làm cho cô tội nghiệp như vậy.

Thân là chủ tịch của một công ty, cô thậm chí còn không có một chiếc xe tử tế.

Lắc đầu nguầy nguậy, Nguyễn Quỳnh Anh chống nạng đi tới trạm xe bên đường.

Vị trí hơi lệch nên không có nhiều taxi, ngẫu nhiên lái qua một vài chiếc nhưng bên trong đều đã có người.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô cũng không biết khi nào mới có thể bắt xe được.

Xem ra cô phải để mục mua xe trong kế hoạch của mình rồi.

“Được rồi, thư ký Diêm, bây giờ không nghe ông nói nữa, tôi sẽ bàn bạc chi tiết khi đến công ty.

” Nguyễn Quỳnh Anh cúp điện thoại, vươn cổ nhìn về phía ngã tư, sợ mình vô tình lỡ xe.

Vì vậy, cô không nhận thấy rằng một chiếc xe tải cũ nát phía trước đang từ từ đến gần cô.

Chờ khi cô chú ý đến, chiếc xe đã sắp đến gần.


Cô cau mày và lùi lại để tránh bị đụng phải.

Lái xe kiểu gì vậy? Không bấm còi vậy mà còn lái xe vào lề đường.

Nếu không nhìn thấy kịp thời, có lẽ cô đã bị đụng phải.

Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ, vốn tưởng rằng bản thân đã tránh được rủi ro, nhưng trước sự bàng hoàng của cô, chiếc xe tải quay lại và tiếp tục đâm về phía cô.

Nhìn thấy cảnh này, dù có ngốc đến đâu, cô cũng biết chiếc xe này là dành riêng cho cô!
“Tin!” Chiếc xe phát ra tiếng còi chói tai.

Âm thanh khiến Nguyễn Quỳnh Anh choáng váng.

Không chỉ vậy, người trong xe đều bật đèn, Nguyễn Quỳnh Anh mắt cay xè, vô thức nhắm lại.

Tốc độ xe càng ngày càng nhanh, nhanh chóng vọt tới chỗ cô, cảm giác khủng hoảng chưa từng có ập đến, thậm chí cô còn cảm thấy mình ngửi thấy mùi tử vong.

Trái tim anh co thắt lại, đầu óc Nguyễn Quỳnh Anh trở nên trống rỗng, cô như bị sốc, đứng yên quên tránh.

Những người đi đường cũng không khỏi bàng hoàng trước cảnh tượng này.

Đúng lúc này, một giọng nam quen thuộc vang lên, lo lắng hét lên: “Cẩn thận!”
Ngay sau đó Nguyễn Quỳnh Anh cảm giác được có người ôm mình, xoay người lại, cô cùng người đó ngã xuống đất, người đó đệm lưng cho cô, cô nghe thấy anh đau đớn rên rỉ.

Cô muốn mở mắt ra xem ai đã cứu mình, vừa mở mắt ra liền nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Cô sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt lại, thu mình vào trong vòng tay của người đàn ông không dám động đậy, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng người qua đường gọi cảnh sát và gọi xe cấp cứu.


“Quỳnh Anh, em không sao chứ?” Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khẩn trương và căng thẳng.

Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt ra, giọng nói là !
Cô ngẩng đầu lên đã nhìn khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Trần Cận Phong, ngạc nhiên nói: “Là anh sao?”
“Là anh.

” Anh vỗ nhẹ vào lưng cô và mỉm cười, chiếc kính trên mặt anh rơi xuống đất tự khi nào.

Nghĩ chắc là lúc anh cứu cô.

Bởi vì có Trần Cận Phong nên sự hoảng sợ lúc nãy đã giảm bớt một chút, vẻ mặt của cô tái nhợt lắc đầu, giọng nói vẫn còn có chút mong lung chưa định tần lại được: “Em không sao …”
Cô thật sự đã bị dọa rồi, ngay lúc đó, cô thực sự cảm thấy mình sẽ chết!
“Không sao, anh đỡ em dậy trước.

” Trần Cận Phong nhặt kính trên đất lên, nửa ôm cô đứng dậy, sau đó cầm nạng đưa cho cô.

Sức lực của Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chưa trở lại cô không thể chống nạng, suýt nữa thì ngã xuống.

Trần Cận Phong nhanh chóng ôm lấy cô: “Anh dìu em.


“Cảm ơn.

” Cô cười yếu ớt.

Trần Cận Phong đỡ cô đi đến bên cạnh chiếc xe tải gây ra vụ tai nạn, xung quanh chiếc xe đã tụ tập một nhóm người, họ đang ồn ào nghị luận cái gì đó.

Thật vất vả mới chen vào đám đông, Nguyễn Quỳnh Anh thấy chiếc xe tải định lao vào cô đang va vào bồn hoa, đầu xe hoàn toàn bị đập nát và khói bốc lên nghi ngút.

Về phần chiếc xe, không có động tĩnh gì cả, cũng không biết tài xế còn sống hay chết.

Nhìn thấy kết cuộc thê thảm của chiếc xe tải, Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi nhớ tới cảnh tượng hãi ​​hùng vừa rồi.

Nếu Trần Cận Phong không có ở đó, có lẽ người bị đâm cho thịt nát xương tan chính là cô.


Càng nghĩ sắc mặt của Nguyễn Quỳnh Anh càng tái đi, cuối cùng trong lòng lại xuất hiện một cơn đau âm ỉ, cô nắm chặt vạt áo trong ngực, hô hấp bắt đầu gấp gáp.

Trần Cận Phong nhận ra sự khác thường của cô, đồng tử co rút lại, ấn vào nhân trung của cô: “Quỳnh Anh, em sao vậy”
“Em đau, trái tim em đau quá! "
Đầu cô mồ hôi nhễ nhại vì đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một quả bóng, mắt trợn ngược và cơ thể khẽ co giật.

Trần Cận Phong thấy cô có triệu chứng bị sốc, thầm nghĩ không tốt nên anh bế cô bước nhanh đến phòng khám tâm lý của mình.

Đặt Nguyễn Quỳnh Anh lên giường, Trần Cận Phong ép tim cho cô, cũng không biết qua bao lâu thì cô mới dần hết co giật.

Anh thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng xe cấp cứu, cùng tiếng xe cảnh sát!
Trái tim muốn nhảy ra bên ngoài.

Trần Cận Phong liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác trắng ra, tìm một dãy số rồi bấm ra.

“Anh Hải, điện thoại của anh.

” Bảo Quốc đẩy cửa phòng họp.

Trần Vĩnh Hải đang họp đột nhiên bị cắt ngang, sắc mặt tối sầm, vẻ mặt khó coi: “Cúp máy!”
Bảo Quốc do dự: “Nhưng là, đây là điện thoại của cô Quỳnh Anh…”
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải trầm xuống một chút.

Cô gọi đến?
Không có chuyện gì, cô chưa từng tìm anh, lần này, cô xảy ra chuyện gì?
“Tôi đã biết.

” Anh lạnh lùng phun ra hai chữ, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp trong ánh mắt mơ hồ và tò mò của tất cả các quản lý cấp cao.

Bảo Quốc đưa điện thoại cho anh, anh quẹt ngón tay kết nối điện thoại: “Cô tìm tôi có việc gì không?”
“Anh luôn tỏ thái độ lạnh lùng và kiêu ngạo với cô ấy như vậy sao?” Giọng Cận Ngôn Phong qua điện thoại, có chút châm chọc.

Trần Vĩnh Hải cau mày, cầm lấy điện thoại trước mặt liếc mắt nhìn, sau khi thấy quả nhiên là số của Nguyễn Quỳnh Anh, trên người phát lạnh: “Tại sao điện thoại của cô ấy lại ở trong tay anh?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi