VỢ YÊU EM PHẢI LÀ CỦA TÔI!



Thịnh Vân Hạo nhìn cô yếu ớt bước xuống giường từng bước một.

Ngay lúc này, trong lòng anh dần trở nên cáu kỉnh và bất an, ngay lúc Tô Tuyết Vy đưa tay mở cửa, anh nhanh chóng cầm lấy cổ tay Tô Tuyết Vy bằng tốc độ ánh sáng.

Cổ tay mảnh khảnh bị Thịnh Vân Hạo tay nắm càng chặt hơn, Tô Tuyết Vy giãy dụa theo bản năng, nhưng bị Thịnh Vân Hạo dùng một tay kéo về, đồng thời dùng sức ném cô trở lại giường một cách thô bạo.

“Ai cho phép cô rời đi?” Thịnh Vân Hạo tức giận nhìn cô, lửa giận bùng cháy trong mắt anh.

Tô Tuyết Vy lại ngã xuống giường, cho dù vết thương phía sau lưng lại nhói đau nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi xuống, cô nở một nụ cười chua chát, chẳng lẽ trong lòng anh mãi mãi không chịu bỏ qua cho cô sao?
“Anh muốn làm cái gì? Không phải anh không muốn nhìn thấy tôi hay sao?” Khuôn mặt Tô Tuyết Vy tái nhợt nhưng vẫn kiên cường nhìn Thịnh Vân Hạo.

“Muốn rời đi sao? Đừng quên thân phận của cô là gì, cô đã nhận tiền của tôi thì nên thành thật làm theo chuyện mà tôi đã yêu cầu cô, đừng nghĩ tới việc ra ngoài quyến rũ đàn ông nữa.


” Thịnh Vân Hạo vừa nói vừa vươn tay nắm lấy cằm của cô, hung hăng cảnh cáo.

Tô Tuyết Vy quay đầu thoát khỏi sự kiềm chế của anh, sau đó nở một nụ cười vô cùng quyến rũ.

“Ý của anh Hạo là bảo tôi quyến rũ anh sao?”
Thịnh Vân Hạo vừa nghe thấy câu này thì trở nên vô cùng tức giận, sau đó anh hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ cực kỳ chán ghét và khinh thường.

“Tôi còn chưa đến mức phải cần một người phụ nữ không sạch sẽ đến dụ dỗ.


Tô Tuyết Vy nghe anh nói như vậy thì hô hấp lập tức cứng lại, cô hít sâu một hơi giả bộ thờ ơ, không thèm để ý.

“Vậy hãy để tôi đi đi.


“Đi? Cô muốn đi đâu? Đến hội quán rồi dụ dỗ đàn ông kiếm tiền sao? Hay là muốn đi tìm cha của đứa trẻ?” Khi Thịnh Vân Hạo nói đến đứa trẻ thì cả người anh giống như dã thú nảy sinh sự ác độc, muốn nhào lên xé xác Tô Tuyết Vy thành từng mảnh.

Nhưng mà Tô Tuyết Vy hết lần này đến lần khác không chịu thua, cũng không chịu khuất phục.

“Tôi đi làm cái gì? Có vẻ như không liên quan gì đến anh Hạo đây hết.

” Tô Tuyết Vy phản bác không chút yếu thế.


Anh vừa nghĩ tới chuyện đứa trẻ kia là do Tô Tuyết Vy và một người đàn ông khác sinh ra thì anh chỉ hận không thể đâm Tô Tuyết Vy và người đàn ông đó một ngàn nhát kiếm, nhưng anh biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể làm gì Tô Tuyết Vy, chỉ có thể làm tổn thương đối phương bằng lời nói mà thôi.

“Cô cứ ở lại đây cho đến khi chết đi.

” Thịnh Vân Hạo vừa nhìn Tô Tuyết Vy vừa hung hăng nói câu này sau đó lập tức xoay người bỏ đi, không thèm quay đầu nhìn lại.

Tô Tuyết Vy hoảng sợ, Thịnh Vân Hạo đang muốn làm gì vậy? Muốn giam cầm cô sao?
Quả nhiên khi cô loạng choạng nghiêng ngã chạy ra mở cửa thì lập tức phát hiện cửa đã bị khóa, cô tuyệt vọng ngồi xuống bên cửa, hiện tại cô bị giam cầm có khác gì lúc ở trong tù trước đó đâu.

Cô vùi đầu vào gối ôm mình lại, nước mắt cứ thế liên tục tuôn rơi, như thể giọt nước mắt này đã bị kìm nén bấy lâu nay bây giờ trào ra như vỡ đê, trên đời này đã không còn ai mà cô có thể tin tưởng và dựa dẫm vào nữa.

Mãi cho đến khi có người gõ cửa thì cô mới dần hồi phục tinh thần.

Bác sĩ kiểm tra một lúc rồi nói cô chỉ là do tinh thần chịu áp lực lớn và thiếu máu trầm trọng, không còn thích hợp để truyền máu nữa, nghĩ lại cô không khỏi thầm bật cười, chẳng lẽ ngay cả chút giá trị lợi dụng cuối cùng mà cô cũng không có sao? Vậy chi phí thuốc men của Thần Vũ phải tính làm sao bây giờ?
Sau khi bác sĩ rời đi, chỉ còn lại Tô Tuyết Vy và người giúp việc, Tô Tuyết Vy nhân cơ hội hỏi cô ấy.


“Thịnh Vân Hạo đang ở đâu?”
“Cậu Cảnh nói rằng cô có thể tự do đi lại ở đây, nhưng cô không thể đi ra ngoài.

” Người giúp việc dường như biết cô muốn làm gì, trực tiếp cắt đứt đường lui của cô.

Ban đầu còn định thừa dịp Thịnh Vân Hạo không có ở đây để trốn đi.

Nhưng kết quả lại là một chút hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi