VỢ YÊU EM PHẢI LÀ CỦA TÔI!



Lục Đan Bạch ngây người nhìn Tô Tuyết Vy nói: "Lý do?"
Thực ra cô ấy cũng rất tò mò tại sao Mạnh Tú Cầm lại tàn nhẫn giết con gái ruột của mình, nhưng Chu Hạo Thanh không nói cho cô ấy biết lý do.
Đột nhiên, Tô Tuyết Vy sờ sờ thái dương, cảm thấy mờ ảo và choáng váng, Lục Đan Bạch nhanh chóng dùng tay đỡ cô, kêu to: "Tuyết Vy!"
Tô Tuyết Vy rất cố gắng chống đỡ cơ thể, mỉm cười với Lục Đan Bạch, ra hiệu rằng cô ấy rằng cô không sao, rồi nói: "Tôi không sao, chỉ là hơi chóng mặt."
Hành động vừa rồi gần như khiến Lục Đan Bạch sợ hãi chết đi được, nếu Tô Tuyết Vy xảy ra chuyện gì, cô ấy sẽ không thể giải thích, một người là Thịnh Vân Hạo một người là Chu Hạo Thanh, nghĩ đến thôi cũng đau đầu.
“Tôi lấy thuốc cho cô.” Nói rồi cô ấy bước ra khỏi phòng.
Nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đang tối sầm lại, Tô Tuyết Vy thở dài, Thịnh Vân Hạo biết rồi, đột nhiên nhớ tới câu "anh ta đang tìm cô".

Tô Tuyết Vy lắc đầu cười khổ, tự giễu cười nhạo, đã không có khả năng quay lại nữa rồi.
Cô không phải là người duy nhất có cùng ý nghĩ đó, Thịnh Vân Hạo đang ngồi trên ghế, tàn thuốc do ngón tay anh cầm đang thoang thoảng khói, và tàn thuốc đỏ tươi cứ đậm dần và đỏ dần.
Cái tên sư tử kiêu ngạo này hiện tại trong đầu chỉ có Tô Tuyết Vy, có nụ cười về cô, thậm chí là tính tình bướng bỉnh và vẻ ngoài thông minh của cô.
“Tuyết Vy, em đang ở đâu?” Anh từ từ nhắm mắt lại, cổ họng khô khốc phát ra tiếng nói: “Anh biết là anh đã sai.”
Thịnh Vân Hạo sẽ không để cho Tô Tuyết Vy rời xa anh thêm một lần nào nữa, cho dù dùng cách gì, anh sẽ luôn giữ chặt Tô Tuyết Vy trong tầm tay, nhưng Tô Tuyết Vy có tha thứ cho anh không?
Họ thực sự gương vỡ lại lành, làm hoà với nhau sao? Ai cũng đều không rõ.

Tô Tuyết Vy nỗ lực để lấy lại tinh thần.

Cô không muốn ai phải lo lắng cho mình.

Điều quan trọng nhất lúc này là bảo vệ Thần Vũ.

Còn Thịnh Vân Hạo, khi mà đã không còn gì để níu kéo nữa, cô không muốn lại dính dáng đến anh một lần nữa.
Lục Đan Bạch cầm thuốc vào và nói: "Thần Vũ đang xem TV, đừng lo lắng."
Tô Tuyết Vy cười gật đầu, vươn tay cầm lấy thuốc nói: "Cảm ơn."
“Tuyết Vy, cô vừa nói lý do là có ý gì?” Lục Đan Bạch ngồi xuống nhìn Tô Tuyết Vy.
“Đan Bạch, nếu như cô là Mạnh Tú Cầm, cho cô một lý do để giết Tô Minh Nguyệt, cô nghĩ thế nào là thích hợp nhất?” Tô Tuyết Vy hỏi ngược lại sau khi uống thuốc.
Lục Đan Bạch nghiêm túc suy tư một hồi nói: "Tôi còn làm chuyện khác sao?"
“Đúng vậy, tôi nghĩ vậy.” Bám lấy bên cạnh cái tủ có đặt bát thuốc: “Thịnh Vân Hạo biết chuyện này, Tô Minh Nguyệt nhất định sẽ đi giải thích, điều mà Mạnh Tú Cầm nên làm là giúp đỡ Tô Minh Nguyệt, chứ không phải là giết Tô Minh Nguyệt.

Trừ phi bà ta còn có bí mật mà không muốn ai biết, sợ rằng Tô Minh Nguyệt không cẩn thận sẽ tiết lộ."

“Tuyết Vy, cô nghi ngờ Mạnh Tú Cầm bà ta ngoài chuyện của bốn năm trước còn tham gia vào chuyện khác?” Lục Đan Bạch mím môi nói: “Nhưng mà, tôi đã tra rồi, ngoài chuyện của bốn năm trước thì không còn chuyện gì nữa."
Nhà họ Lục cũng có ảnh hưởng nhất định trong thế giới ngầm, nếu không, làm sao có thể tạo dựng được chỗ đứng trong trong giới kinh doanh.

Chuyện mà Lục Đan Bạch biết cũng không phải là ít.
Tô Tuyết Vy đột nhiên nhớ tới Mạnh Tú Cầm lúc trước say rượu không ngừng nhắc đến cái tên "Trình Tú Anh, thật xin lỗi", sự sợ hãi trong mắt giống như bị quỷ nhắm tới vậy, chẳng lẽ Mạnh Tú Cầm và chuyện này có liên quan?
“Có, vụ án mạng của nhà họ Trình mười mấy năm trước.” Tô Tuyết Vy nhìn chằm chằm Lục Đan Bạch.
"Nhưng kẻ chủ mưu của vụ việc năm đó đến nay vẫn chưa tìm thấy."
"Nếu Mạnh Tú Cầm không phải chủ mưu vụ việc năm đó, Mạnh Tú Cầm chỉ là đồng phạm thì cũng có lý, hơn nữa tôi ở nhà họ Tô lâu như vậy, ít nhiều cũng đã nghe thấy."
Tô Tuyết Vy nhìn Lục Đan Bạch chắc chắn: "Tôi muốn điều tra!"
Chu Hạo Thanh ra khỏi biệt thự của Lục Đan Bạch ngay khi nhận được cuộc gọi từ Thịnh Vân Hạo, nhưng anh ta không nói với Lục Đan Bạch về sự hợp tác giữa anh ta và Thịnh Vân Hạo, mà chỉ nói về vụ tai nạn xe hơi của Tô Minh Nguyệt.
Đậu xe trong bãi đậu xe, nhưng không có vội vàng xuống xe, anh ta cầm lấy máy ghi âm trong tay, nghĩ ngợi rồi để ở ghế phụ, anh ta không muốn làm người như vậy.
Nhìn những tòa nhà cao tầng trước mặt, lần đầu tiên Chu Hạo Thanh đến Tập đoàn Thịnh Lâm, không thể không thở dài rằng Thịnh Vân Hạo quả thực là một người có tài kinh doanh, và anh có thể vận hành Tập đoàn Thịnh Lâm một cách trơn tru.

Ngay khi anh ta vừa đến cửa thang máy thì bị nhân viên lễ tân cản lại.

"Thưa ông, xin vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân của ông."
"Tôi đến tìm tổng giám đốc của các cô, sẽ rất nhanh thôi."
Cô nhân viên lễ tân làm khó dễ, công ty quy định phải có giấy tờ tùy thân, nếu không sẽ bị nhân viên lôi ra ngoài xử lý.
Biết được khó khăn của bọn họ, Chu Hạo Thanh cười nói: "Cô gọi điện thoại cho tổng giám đốc của các cô nói với anh ta một tiếng."
Reng reng reng!
Thịnh Vân Hạo mở mắt và trả lời điện thoại với một giọng nói khàn khàn từ tính: "Nói."
Nghe được giọng nói của Chu Hạo Thanh ở đầu dây bên kia, anh lạnh lùng ngâm nga một tiếng: "Tầng cao nhất."
Nói xong anh cúp điện thoại, Chu Hạo Thanh cười bất lực nhìn cô gái trước mặt: "Cám ơn."
Người phụ nữ ở quầy lễ tân bị nụ cười dịu dàng của Chu Hạo Thanh mê hoặc, nhìn về hướng Chu Hạo Thanh đang rời đi, người dịu dàng như vậy có phải là bạn của tổng giám đốc không vậy?
Nhấn tầng cao nhất, vẻ mặt Chu Hạo Thanh trở nên nghiêm túc.

Vừa rồi Thịnh Vân Hạo nói rõ qua điện thoại, Mạnh Tú Cầm sẽ biến mất sao? Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
"Đinh!"
Cửa thang máy mở ra, Chu Hạo Thanh nhìn văn phòng trước mặt, cũng không có gõ cửa mà đi thẳng vào.
Thịnh Vân Hạo liếc nhìn người đó và nói: "Tôi tưởng rằng anh không thể tìm thấy đường lên."
“Nơi này của tổng giám đốc Hạo được canh gác rất nghiêm ngặt, nếu tôi không tuân theo quy tắc thì làm sao tôi có thể vào được?” Chu Hạo Thanh kéo ghế ngồi đối diện Thịnh Vân Hạo.
“Chuyện chính, không thấy Mạnh Tú Cầm đâu.” Thịnh Vân Hạo cau mày nói: “Hôm nay tôi sai người đi tìm bà ta, nhưng người của tôi nói với tôi rằng Mạnh Tú Cầm không có ở nhà và điện thoại không liên lạc được.”

"Hôm qua không phải còn tốt sao?"
Chu Hạo Thanh nâng cằm và tự hỏi liệu Mạnh Tú Cầm có phải bỏ trốn vào đêm qua vì phát hiện chuyện của mình đã bị vỡ lở.
“Bà ta không có chạy, tôi đã điều tra rồi, không có bản ghi lại sự rời đi của bà ta, bà ta không rời đi.” Thịnh Vân Hạo dường như nhìn ra được suy nghĩ của Chu Hạo Thanh.
"Bây giờ phải làm thế nào?"
“Đi một chuyến tới nhà họ Tô không chừng lại biết.” Ánh mắt Thịnh Vân Hạo lộ ra một tia sắc bén.
Chu Hạo Thanh đang chuẩn bị đứng dậy, Thịnh Vân Hạo lấy ra tập tài liệu đưa tới trước mặt Chu Hạo Thanh, nói: "Tôi nói được làm được, mảnh đất này tôi không cần nữa, anh lấy đi."
Chu Hạo Thanh nhìn tập tài liệu trước mặt, sau đó đẩy lại.

Ý đồ bên trong rất rõ ràng, nhà họ Chu của anh ta cũng không phải yếu đuối như vậy, anh ta cười nói: "Tôi cũng không muốn người khác đưa đồ cho tôi, thương trường như chiến trường, Thịnh Vân Hạo, anh cầm lại đi."
Anh nhếch khóe miệng, thu lại văn kiện nói: "Được."
Đối với Chu Hạo Thanh, Thịnh Vân Hạo cũng rất ngưỡng mộ anh ta, tuy rằng hai người luôn đối đầu nhau, nhưng Chu Hạo Thanh có nguyên tắc riêng.

Nhưng dù sao đi nữa anh cũng sẽ không giao Tô Tuyết Vy cho Chu Hạo Thanh.
Hai người với những suy nghĩ của riêng mình đứng dậy đi ra khỏi cửa văn phòng, đi thẳng đến nhà họ Tô.
Điều mà nhà họ Tô không biết là một cơn giông bão sắp ập đến trên đầu bọn họ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi