VỢ YÊU HÀO MÔN BỊ RUỒNG BỎ



Máy vi tính, máy vi tính… Cô lắc đầu, cố gắng thoát khỏi bàn tay của người đàn ông.Đôi mắt xanh lam lóe lên, người đàn ông dường như đã nhận ra điều gì đó, một lần nữa kéo cô vào trong vòng tay của mình: “Nếu em muốn mãi mãi không muốn nhìn thấy thằng nhóc kia, anh có thể bảo vệ chiếc máy tính đã bị hư đó.”Hóa ra hai phát súng vừa rồi, kỳ thực đã bắn trúng vào máy vi tính của Khả Nghiên, ở bên trong lưu giữ một số lượng lớn hình ảnh liên quan đến Dục Thành, cô nóng lòng sốt ruột, tuyệt đối khổng thể để những thứ có liên quan đến con trai mình bị hư được, cho nên vừa lúc đó cô đã không kìm lòng nổi muốn đi bảo vệ cái máy vi tính đó.Tuy nhiên, lời nói của người đàn ông đã kéo cô tỉnh táo trở lại.


Nếu cô bảo vệ máy tính thì sao? Nó cũng đã bị hư rồi? Cũng giống như từ lúc đầu bản thân lựa chọn đưa Dục Thành cho chị gái, giống như từ lúc đầu bản thân đã không vạch trần âm mưu của chị gái.Bản thân đã quyết định sai hết lần này đến lần khác, mới có kết quả đã định như ngày hôm nay.Rõ ràng là yêu Dục Thành như vậy, rõ ràng là mong muốn giữ Dục Thành ở bên cạnh mình như vậy, mà đến cuối cùng vẫn bị chia cách khỏi con trai, tất cả những chuyện này không phải là do tự tay mình tạo ra sao?Nếu như lúc đó bản thân mình có thể cứng rắn một chút, có thể nhường nhịn Dục Thành một chút, có lẽ Dục Thành bây giờ sẽ hạnh phúc mà ở bên cạnh mình.Cũng giống như máy vi tính này, máy tính mất rồi cũng không sao, bản thân còn giữ lại cái mạng này, sớm muộn cũng có thể nhìn thấy Dục Thành thật sự, hà tất vì một khắc mà từ bỏ thế giới này.Nở một nụ cười chế giễu, Khả Nghiên đột nhiên nghĩ ra một cách, đó chính là… Nếu bản thân mình có thể ở bên cạnh đàn ông này, mình có thể học hỏi được rất nhiều điều và rất nhiều thứ? Lại ôm lấy eo người đàn ông.Nhìn thấy Khả Nghiên ngoan ngoãn trở lại, khóe miệng người đàn ông từ từ gợi lên một nụ cười xấu xa, trước cảnh tưởng đẫm mẫu này lại cực kỳ chói mắt.“Pằng pằng pằng.” - Bên ngoài lại một lần nữa vang lên những tiếng súng bên tai, Khả Nghiên nhắm mắt lại và ôm chặt lấy người đàn ông.

Chỉ là lần này, tiếng súng tại sao không có bắn vào trong nhà?Còn chưa có nghĩ xong, cơ thể người đàn ông bất động ngồi trên sofa, cùng lúc này Khả Nghiên cũng ôm lấy anh ta ngồi trên ghế sofa.Làm sao vậy? Tại sao anh ta đột nhiên lại ngồi xuống? Lẽ nào anh ta đang chuẩn bị một đợt tấn công mới? Ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của người đàn ông, anh ta đang mỉm cười.

Nụ cười lần này khác với lần trước, đồng thời sát khí trong mắt anh ta cũng biến mất, chuyện này là như thế nào?Đúng lúc này, “rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá bật ra từ bên ngoài, Khả Nghiên căng thẳng nắm lấy quần áo của người đàn ông.Vẫn ngồi bất động vậy sao? Để bọn chúng xông vào? Trừ phi anh ta muốn đầu hàng?Vừa nghĩ tới đây, đèn ngoài hành lang đột nhiên được bật sáng, phòng khách cũng bừng sáng.Nhíu chân mày lại, cô vô thức nhìn về hướng phòng khách, chỉ nhìn thấy năm sáu người áo đen đang dần dần đi về hướng bọn họ.Làm… làm sao đây? Lại nhìn về hướng người đàn ông, anh ta vẫn bất động nở nụ cười xấu xa.


Khả Nghiên không hiểu ...!Định giết hết bọn chúng sao?Bàn tay nhỏ lại cố gắng dùng lực nắm chặt lấy áo của người đàn ông, cơ thể cũng cuộn tròn trong vòng tay của anh ta, không ngừng lắc lư.“Xin lỗi ông chủ, chúng tôi đến trễ rồi.” - Khi đám người áo đen hướng đến trước mặt bọn họ thì đột nhiên dừng bước, cúi người xuống một chút.Ông…ông chủ? Hai tay đang ôm chặt người đàn ông yêu nghiệt này dần dần thả lòng, cô nhìn anh ta một cách tò mò.“Không sao, đến rất đúng lúc.” - Vẫy vẫy tay, dựa lưng vào ghế sofa, và ngay lập tức…Cảm giác thống trị của một đế vương hoành hành khắp nơi trong anh ta toát ra.“Rồi, đương nhiên chúng ta tới đúng lúc rồi.” - Đột nhiên, một người mặc đồ đen đứng thẳng người.Cậu ta chỉ cao khoảng một mét bảy, lông mày rậm nhướng lên mang theo chút nổi loạn, dưới hàng mi dài hơi cong là một đôi mắt trong veo như sương mai, sống mũi cao và đôi môi hồng như cánh hoa hồng, làn da trắng trông rất năng động, rất trẻ trung và tỏa nắng, dường như cậu ta cũng không sợ người đàn ông yêu nghiệt này như những người khác.“Khi tôi đến thì nhìn thấy anh đang ôm gái.


Vốn dĩ cũng không cần chúng tôi mà.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi