VỢ YÊU LÀ ĐẠI LÃO

Chương 17

CHỈ LÀ MỘT NHÂN VẬT NHỎ

Đến khi Tần Phỉ ngồi vào vị trí của mình, đám học sinh phía sau lập tức ồn ào.

“Người này là ai thế? Đẹp trai quá.”

“Mình nghe thấy vừa rồi hình như hiệu trưởng gọi anh ấy là thầy, chẳng lẽ là giáo viên mới tới trường chúng ta à?”

“Ôi trời! Thầy giáo đẹp trai như vậy cơ à? Chắc trường chúng ta chơi “cạn máu” đấy nhỉ? Chỉ cần có thầy ấy thôi, nếu bảo mình đi học thì còn lâu mới có chuyện cúp học, làm việc riêng hay ngủ trong giờ.”

“Ai lại đi ngủ chứ, ngắm nhìn thiếu một giây thôi cũng là tổn thất đấy!”

“Không biết thầy dạy môn gì, dạy lớp mấy nhỉ.”

“Cho dù dạy cái gì đi nữa, chỉ cần thầy ấy đứng trên bục giảng thôi mình cũng đã thấy vui rồi.”

Đám học sinh đang bàn tán sôi nổi ở phía dưới, thậm chí ngay cả mấy bạn nữ trường trung học Số 1 bên cạnh vừa nhìn thấy Tần Phỉ thì trên khuôn mặt vốn trầm tĩnh cũng lập tức trở nên sáng ngời.

Có vài học sinh vì muốn khoe dáng người của mình, nhân cơ hội vén váy lên một chút, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn.

Thẩm Ngang nhìn thấy tất cả những điều này, không khỏi cười trêu chọc: “Mấy cô bé kia vì cậu thật đúng là nhọc lòng mà. Nhìn đôi chân kia kìa, đúng là không tệ đâu.”

Tần Phỉ nghiêng người dựa vào ghế để nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi nghe thấy vậy thì không khỏi xì một tiếng: “Loại này mà không tệ à?”

Thẩm Ngang nghe vậy thì lập tức tỉnh táo lại, trong giọng nói cố ý hạ thấp là vẻ kích động khó có thể khống chế được: “Chẳng lẽ cậu đã được thấy đôi chân còn đẹp hơn à? Không nhìn ra đấy, Tần thổ phỉ, ở thủ đô nhìn cậu ngày nào cũng ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cổng chính không ra cửa trong cũng không bước, không ngờ lại là tên giả đứng đắn.”

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Thẩm Ngang tỏ ra không tin: “Thế à?”

Tần Phỉ cười mà không đáp.

Thế à?

Đương nhiên không phải.

Anh từ từ nhắm hai mắt, trong đầu không tự chủ được nhớ lại đôi chân thon dài thẳng tắp trong lớp quần bò, đặc biệt là cú đá mạnh, nhanh như gió, đầy lôi cuốn trong nháy mắt ấy, làm sao mà các cô gái kia có khả năng bằng được.

Chậc, sao lại cảm thấy mình có khuynh hướng thích bị ngược thế nhỉ?

Khi Tần Phỉ nghĩ lung tung chỗ này một chút, chỗ kia một chút thì cuộc thi đấu giao lưu cuối cùng cũng mở màn, những âm thanh bàn tán trong hội trường cuối cùng cũng lắng xuống.

Thật ra cuộc thi đấu giao lưu này rất đơn giản, chính là học sinh của hai trường, mỗi bên đặt mười câu hỏi cho bên kia, xem ai giải được nhiều câu hỏi nhất trong thời gian nhanh nhất.

Ngoại trừ các học sinh ưu tú có hứng thú với các câu hỏi xuất hiện trên sân khấu ra, về cơ bản hầu hết mọi người đều không buồn quan tâm đến mấy câu chẳng khác gì nội dung trong sách trời kia.

Những học sinh lớp A1 và lớp A2 thì còn đỡ, hầu hết những học sinh hai lớp này không lên sân khấu đều ở dưới khán phòng, im lặng tính toán các câu hỏi.

Các lớp khác, đặc biệt là lớp A7, tất cả đều coi các câu hỏi này như bài hát ru con để đi vào giấc ngủ.

Ngay cả Chu Kiều cũng trốn ở một góc kín không dễ phát hiện để chợp mắt.

Khi thời gian dần trôi qua, tỷ số vốn sát nút của hai bên bắt đầu càng ngày càng cách xa nhau.

Trường cấp ba Danh Hải tuy rằng đã cạy được rất nhiều góc tường của trường trung học Số 1, nhưng vẫn không ngăn nổi sự thật rằng người ta thật sự rất ưu tú, một lúc sau, ưu thế của đối phương lập tức được thể hiện ra rất rõ ràng.

Nhưng Đường Thanh Như lại đổ tất cả lỗi lên người Chu Kiều.

Nếu không phải Chu Kiều, lớp A1 bọn họ sẽ không từ bỏ tuyển thủ hạt giống Trần Hạo Lỗi mà họ đã bồi dưỡng suốt hơn một năm, phải phái một tuyển thủ dự bị lên bục.

Điểm lại càng không cách xa đến vậy!

Sau khi hiệp một kết thúc, khuôn mặt tươi cười như hoa của hiệu trưởng đã héo rũ, khi đảo mắt về phía Đường Thanh Như rõ ràng mang theo lời cảnh cáo nặng nề.

Đường Thanh Như làm chủ nhiệm lớp A1 lâu như vậy, chưa từng bị hiệu trưởng nhìn bằng ánh mắt này bao giờ.

Quả thực đúng là một cái tát chói lọi.

Cô ta lập tức kéo Du Thương ra hội trường, trong tiếng nói cố ý hạ thấp tràn ngập tức giận: “Nhìn đi, chỉ tại chuyện tốt mà Chu Kiều lớp thầy làm đấy!”

Du Thương cau mày: “Là do câu hỏi trường trung học Số 1 đưa ra lần này thiên về chủ đề ít được quan tâm mới đúng.”

“Thầy đừng kiếm cớ nữa! Nếu không phải Chu Kiều lớp thầy khiến Trần Hạo Lỗi lớp chúng tôi bị loại thì sao điểm số có thể cách nhau nhiều như vậy được! Tôi làm giáo viên thi đấu lâu như vậy rồi, chưa từng có điểm tệ hại đến thế! Chỉ tại Chu Kiều lớp thầy thôi!” Bây giờ Đường Thanh Như đẩy hết tội lỗi lên người Chu Kiều. Nguồn : Vietwriter.vn

Về chuyện này, Du Thương cảm thấy cô ta thật vô lý: “Cô Đường, cô đừng có vô lý nữa, tôi đã đọc hết những câu hỏi mà cô đưa ra cho học sinh thi đấu rồi, đây rõ ràng là do ôn lệch, sao có thể trách Chu Kiều được chứ?”

Đường Thanh Như giận dữ cười: “Tôi vô lý? Được, được, tôi vô lý đấy! Hy vọng sau khi hội giao lưu kết thúc, hiệu trưởng có thể bằng lòng nghe thầy nói có lý!”

“Mấy câu hỏi lần này...”

“Tôi mặc kệ câu hỏi! Tôi chỉ biết là Chu Kiều đã hại tôi mất một học sinh thi đấu, nếu hiệu trưởng trách cứ thì thầy gánh hậu quả đi! Không phải thầy rất muốn che chở nó sao? Vậy thầy cứ che chở đi! Tôi rất muốn xem thầy định bảo vệ kiểu gì!” Nói đến đây, Đường Thanh Như đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi nghe nói hình như mẹ thầy bị bệnh đúng không? Không biết trong nhà mà thiếu nguồn tài chính là thầy thì mẹ thầy định chữa bệnh kiểu gì!”

Nói xong, cô ta lập tức hừ một tiếng, hùng hổ giẫm giày cao gót trở về hội trường.

Chỉ để lại một mình Du Thương đứng ở cửa, cả người trông có vẻ phiền muộn.

Lúc này, giờ nghỉ trong hội trường đã chấm dứt, lập tức nghênh đón hiệp hai.

Du Thương làm chủ nhiệm lớp A7 cần quản lý trật tự lớp, cho nên chỉ có thể trở lại hội trường.

Lúc này, hiệp hai mới vừa bắt đầu, đám học sinh lớp A7 còn chưa rời khỏi, nhưng mà trông đã có vẻ sắp đứng lên rồi.

Cố Hân Lam vốn đã dặn Chu Kiều trước, chờ cô đi WC xong, về ngồi mười phút là tìm cơ hội chuồn êm.

Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy Chu Kiều về.

Ngay tại lúc cô ấy tính đi WC tìm thì nhìn thấy Chu Kiều từ ngoài hội trường đi vào.

Cô ấy vội vàng kéo người sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Sao giờ cậu mới về, bị ngã ở WC à?”

“Không phải.” Chu Kiều lại ngồi xuống.

Cố Hân Lam bên cạnh thấy cô chẳng những không vội đi làm thêm mà ngược lại còn ngồi xuống, không khỏi hỏi: “Không phải thì bây giờ cậu đang làm gì thế, không tính đi kiếm tiền trả nợ à?”

Chu Kiều nhìn trận đấu trên bục, giọng điệu thản nhiên: “Chờ xem xong trận đấu rồi tớ mới đi.”

Cố Hân Lam không hiểu tại sao một người vừa rồi còn lén ngủ ở đây, lúc này lại đột nhiên nói muốn xem trận đấu: “Trận đấu này thì có gì hay đâu, cậu cũng đâu có hiểu.”

Chu Kiều không trả lời, cô chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn câu hỏi trên bục.

Cố Hân Lam nhìn cô đột nhiên thay đổi thái độ, chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì nữa mà ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh cô, cũng học cô nhìn các câu hỏi. Nhưng dù sao Cố Hân Lam cũng mang thể chất học kém, vốn dĩ không hiểu gì, mới được một lúc đã không ngồi yên nổi, lén chơi điện thoại di động.

Chỉ có Chu Kiều vẫn ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm câu hỏi trên màn hình.

Bởi vì cô hiểu.

Chỉ là dựa vào hình tượng “Chu Kiều” thì cô nên không hiểu, hơn nữa dù hiểu cũng vô dụng. Cô vốn không phải tuyển thủ dự thi, cho nên mới trốn ở góc phòng ngủ.

Nhưng khi cô vừa đi ra khỏi WC thì vô tình nghe được đối thoại của Đường Thanh Như và Du Thương, cô mới biết được mình đã rước lấy phiền toái gì cho chủ nhiệm lớp.

Cô chỉ muốn khiến “Chu Kiều” được trong sạch, không phải gánh chịu bất cứ thứ gì tiêu cực, lại quên hậu quả của cách làm cương quyết và trực tiếp cuối cùng sẽ là gieo gió gặt bão.

Dù sao thì bây giờ cô chỉ là Chu Kiều, một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, thậm chí còn nghèo khổ đáng thương, không có cha mẹ. Cô chỉ là một nhân vật nhỏ, mà nhân vật nhỏ trong hiện thực là không có tư cách phản kháng.

Cô nên xứng đáng bị những người đó, những chuyện đó đè nặng, bởi vì cô không có bất cứ tác dụng nào, thậm chí còn có thể làm liên lụy đến người không nên bị liên lụy.

Ví dụ như người thầy chủ nhiệm lớp cần tiền lương để chữa bệnh cho mẹ ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi