“Gập bụng hai trăm cái, tự đếm đi! Bây giờ không còn sớm nữa, ai làm xong trước thì được ăn cơm trước!”
Lấy cơm làm phần thưởng, đương nhi5ên là có sức hấp dẫn rồi.
Nghe thấy có cơm ăn, cả đám người trên bờ cát đều xôn xao lên, không có lớn tiếng nhất, chỉ có lớn tiếng hơn.
S6a Long quay lại chỗ mà các giáo quan đứng, nhìn đám tân binh trong nước biển.
Có người chọc vào vai anh ấy, quay đầu lại thì thấy Hà Tiêu Linh đa7ng cười với mình.
“Sao hả? Có gì không đúng à?”
“Tôi chỉ muốn nói là xem bọn họ hôm nay, tôi rất thoải mái.”
Hà Tiêu Linh4 chép miệng, có vẻ rất hài lòng.
Cô ấy nhìn vài giây nữa rồi định rời khỏi đó, bởi vì cô ấy chợt nhớ ra mình vẫn chưa viết xong bản kiểm điểm.
“Tôi đi trước đây, mọi người trông chừng đi.”
Hà Tiêu Linh gọi mấy giáo quan nữ đi trước, trên bờ cát chỉ còn lại các giáo quan nam.
“Trung đội trưởng, chúng tôi phải làm gì?”
Trung sĩ với vóc dáng cao đứng bên cạnh Sa Long còn cao hơn Sa Long nửa cái đầu, nhưng khí thế thì bị Sa Long đè bẹp.
Chỉ từ bề ngoài thì không thể nhìn ra được điều gì cả, những người có thể vào được đội lục chiến hải quân nhất định là đều có bản lĩnh của mình.
Nhỡ người ta cố tình che giấu khí thế thì sao, giải thích sao đây hả?
Sa Long nhìn các tân binh bên dưới.
“Đi xuống đó xem, túm vài người lên.” “Rõ!”
Sa Long đứng im ở bên trên, bốn giáo quan còn lại đi xuống biển.
Có lẽ là những lời nói của Hàn Dao lúc trước có tác dụng, hoặc cũng có thể là vì sức hấp dẫn của cơm, tuy rằng hai trăm cái gập bụng không mấy dễ dàng, nhưng người trong phòng ngủ của Hàn Dao vẫn dùng hết sức hoàn thành.
Mặc dù Hàn Dao không tin lời Sa Long, nhưng cô không nói ra.
Chúc Quân Dương ở bên cạnh cô, nằm xuống rồi lại ngồi dậy, miệng không chịu dừng lại.
“Đại Dao, sao tôi thấy giáo quan có gì đó lạ lắm.”
Vừa nói, Chúc Quân Dương còn vừa thở, dù không đối diện với cô ấy mà Hàn Dao vẫn cảm nhận được rằng nước bọt của cô ấy đang văng tứ tung.
“Cô đếm giúp tôi đi.”
Vốn Hàn Dao không muốn để ý tới cô ấy, nhưng cô cảm thấy miệng mình cần nghỉ ngơi một lúc, vậy nên mới đưa ra yêu cầu.
Quả nhiên, Chúc Quân Dương tiếp nối con số mà cô nói ra, Hàn Dao khẽ nhếch môi.
“Nói thật thì tôi cũng không biết, đến lúc đó rồi tính.
Giáo quan không thiếu cách để giày vò người khác, ăn cơm đã là gì.”
“Ừm.”
Chúc Quân Dương rất tán thành với lời nói của Hàn Dao, cũng gật đầu theo.
“Vậy nên chúng ta mau chóng hoàn thành hai trăm cái gập bụng này thì may ra còn được nghỉ ngơi.”
Chúc Quân Dương vẫn tán thành, gật đầu lia lịa.
Trung sĩ dáng cao kia rất tinh mắt, thấy Chúc Quân Dương cứ gật đầu không ngừng nghỉ, anh ấy đi tới, đá một cái vào vai cô.
“Nghiêm túc vào! Nói gì mà nói!”
Chúc Quân Dương bị đá vào vai, cơn đau lan ra, cả cánh tay tê rần đi.
Cô ấy tức tối, trợn mắt nhìn trung sĩ kia.
“Sao hả? Không phục ?”
Hàn Dao kéo Chúc Quân Dương
một cái.
Tuy rằng không phục,
nhưng cô ấy vẫn nhẫn nhịn, không
để mình gào lên, vai thì đau đến run
lên.
Cô ấy chỉ có thể nhìn giáo quan
đáng ghét trước mặt, kìm nén cơn
đau ấy.
“Báo cáo giáo quan, không phải tôi
không phục! Chỉ vì nước biển chảy
vào mắt, tối hơi đau mắt thôi!”.