VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Thấy bọn họ cứ lề mà lề mề, Sa Long đá người lính nam cạnh đó một cái.
“Đừng lề mề, kéo dài thời gian thì lát nữa tôi k5éo dài gấp trăm lần đấy!”
Lúc còn ở xa, Hàn Dao đã thấy những người đứng ngoài đi khiêng lốp xe.

Cô tăng tốc đến hết m6ức có thể, cuối cùng cũng tới nơi.

Hà Tiêu Linh lái xe, dừng lại trước mặt cô.
“Sao hả? Tôi và giáo quan Giang tốt với7 cô quá nên cô lười nhác như thế à? Hay là cô to gan, không coi chúng tôi ra gì?”
“Báo cáo! Tôi gặp một rắc rối nhỏ, v4ội vàng giải quyết rồi tới đây ngay, hoàn toàn không có ý chống đối các giáo quan!”
Cánh tay Hàn Dao vẫn còn đang run,8 nhưng cô đứng thẳng người, dáng vẻ nghiêm túc, người khác rất khó nhận ra.
“Sai chính là sai, cô nói lớn tiếng như thế, chẳng phải là không tôn trọng tôi đấy sao? Hàn Dao, người khác một cái lốp xe, cô hai cái!”
“Rõ!”
Hàn Dao sửng sốt, nhìn đám lính nữ đang chao đảo xung quanh.

Cô lập tức nhận lệnh, đi tới chỗ lốp xe.
Hai chiếc cuối cùng đều thuộc về Hàn Dao.

Hai chiếc lốp xe nặng gần năm mươi cân đặt lên người Hàn Dao, khiến cô phải khom người xuống..
Những người khác chỉ phải khiêng một cái, cô thì phải khiêng hai, Chúc Quân Dương đang khiêng gỗ, thấy vậy không phục chút nào, định ném khúc gỗ trên vai xuống.

Trương Lan Tiếu véo cô ấy một cái thật mạnh, cô ấy mới nhịn xuống.

Hàn Dao không chú ý tới Chúc Quân Dương, bởi vì lúc này cô chẳng có sức đâu mà quan sát xung quanh.

Đậu xanh rau muống, hai cái lốp xe này nặng thật đấy!
Hà Tiêu Linh làm thế với Hàn Dao, Giang Hàn thấy nhưng không nói gì, vẫn đứng im ở đó.

Những giáo quan khác thì ngơ ngác nhìn nhau, chẳng qua điều không ai đi tới, chỉ hưng phấn nhìn chuyện đang xảy ra bên đó.
Hà Tiêu Linh liếc nhìn Sa Long.

Trông thấy ánh mắt của cô, Sa Long nhìn những người đã chuẩn bị sẵn sàng trên bờ biển.
“Toàn thể đội ngũ, khiêng đồ chạy đi chạy lại một trăm lần! Hoàn thành xong trước thì được nghỉ trước!”
Sa Long vẫy tay, phía đông và phía tây có hai giáo quan giơ cờ lên.

Hai giáo quan đều đứng trong nước, không cần nói cũng biết là có ý gì, chạy trong nước chứ sao nữa.
Cự ly là năm mươi mét, một trăm lần tương đương với năm mươi kilomet.

Chạy người không thôi cũng không có nhiều người chạy được hết, huống chi là còn khiêng vật nặng, chưa kể lực cản của nước.

Đối với các tân binh, đây là một thử thách khá lớn.
Sa Long vừa nói xong là có người phản ứng lại ngay, nhanh chóng cất bước chạy.

Hàn Dao nhìn khoảng cách phải chạy, lẳng lặng chuyển hai cái lốp xe tới vị trí mà cô cảm thấy thoải mái nhất, cất bước đi đầu tiên.
Phải khiêng hai cái lốp xe, tốc độ

của cô chậm đi người, nhưng so với
những người khiêng lốp khác, tốc độ
của cô ở tầm trung.
Mỗi một bước chân đều để lại dấu
chân khá sâu trên mặt sát.

Thời gian
trôi qua rất lâu, mặt trời lên đến đỉnh
đầu, ánh nắng chói chang chiếu vào
mặt các tân binh, nóng như muốn
thiêu cháy một lớp da của người ta.
Môi đã khô nứt, bởi vì chạy trong
nước nên bọn họ vẫn có thể chịu
được, nhưng số người kiên trì được
không nhiều.
Hàn Dạo tróc cả da môi, cô liếm
một cái, nhưng chẳng mấy chốc lại
bị hong khô, tình trạng tróc da càng
nghiêm trọng hơn.

Một lần đi một
lần về được tính là hai lần, còn năm
lượt như thế nữa là cô hoàn thành
nhiệm vụ.

Nghĩ đến đây, Hàn Dao
toét nụ cười..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi