VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Cả người bỗng nhẹ bẫng đi, Hàn Dao vô thức túm lấy vạt áo Phó Thiếu Lê.
“Làm gì đấy?”
Phó Thiếu Lê khẽ cười một tiếng.5
“Chẳng phải cô bảo tôi giúp cô sao? Vậy thì bắt đầu đi!”
Dứt lời, Phó Thiếu Lê buông lỏng tay ra, bọt nước văng ra k6hắp nơi.
Hàn Dao bị Phó Thiếu Lê ném xuống nước.

Lúc cảm nhận được cơ thể mình bị buông ra, cô lập tức nín thở.
Nước 7lạnh giá thấm đẫm cả cơ thể, cảm giác rét buốt lan ra, khiến cô rùng mình một cái, đầu óc tức khắc tỉnh táo hẳn.

Cô điều chỉnh lại tư4 thế trong nước, bắt đầu hoạt động tay chân.
Nhìn bóng đêm vô tận trước mặt, Hàn Dao cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và ngột ngạt 8trong lòng.

Theo bản năng, cô nhìn về phía bóng người đang đứng đằng trước, thấy anh cũng đang chăm chú nhìn mình.
“Bơi về phía trước, tôi sẽ theo cô.”
Phó Thiếu Lê cởi cúc áo huấn luyện ra, chậm rãi ngụp vào trong nước, theo sát Hàn Dao.
Hàn Dao nhìn Phó Thiếu Lê, lúc thấy anh gật đầu với mình, cô vung cánh tay, quay về một hướng, bơi ra ngoài biển lớn.
Phó Thiếu Lê đạp chân bơi theo, thường xuyên quan sát trạng thái của Hàn Dao.

Phía xa xa, tiếng còi loáng thoáng vang lên, Hàn Dao nằm sấp trên bờ cát.
Cô bị Phó Thiếu Lê xách như xách gà con, lặn ngụp vô số lần trong nước, nhưng cảm giác ngột ngạt vẫn không biến mất, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.

Nỗi ám ảnh ấy như một tảng đá khổng lồ đè trong lòng cô, khiến cô không thở nổi.
Dưới ký túc xá, tiếng còi chói tai vang lên, một tiếng dài năm tiếng ngắn, thổi ba lần liên tiếp.

“Trong vòng năm phút, trang bị đầy đủ, tập hợp dưới tầng!”
“Trong vòng năm phút, trang bị đầy đủ, tập hợp dưới tầng!”
“Trong vòng năm phút, trang bị đầy đủ, tập hợp dưới tầng!”
Hà Tiêu Linh cầm loa, đứng dưới ký túc xá.

Giang Hàn đứng sau lưng cô ấy, còn một giáo quan nữa đi theo, đứng đằng sau Giang Hàn.
Trên tay Giang Hàn đang cầm đồng hồ bấm giây.
Phòng 401 trên tầng bốn, Chúc Quân Dương là người đầu tiên tỉnh lại, đây cũng là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.

Nghe tiếng còi bên dưới, cô đánh thức tất cả mọi người trong phòng ngủ, mặc quần nhảy xuống giường.
Cô ấy vừa buộc ba lô vừa tranh thủ quay đầu nói chuyện với Trương Lan Tiếu.
“Tôi nói chứ, Đại Dao đúng là đỉnh thật, đoán trúng phóc luôn!”
Trương Lan Tiếu đeo ba lô lên, ngáp một cái.
“Không phải cô ấy đoán, mà là lần theo manh mối.

Chỉ có thể nói là cô ấy nhanh nhạy hơn chúng ta nhiều.

Được rồi, mau xuống dưới đi, chỉ có năm phút thôi.”
Chúc Quân Dương đẩy nhanh tốc độ, bắt kịp Trương Lan Tiếu, tiện theo kéo cả Đại Lan chậm chạp theo.

Bọn họ xuống dưới đúng giờ, nhưng bên dưới chỉ có lác đác khoảng hai mươi người, mà thời gian thì đã là bốn phút rưỡi rồi.

Giang Hàn nhìn đồng hồ bấm giây trên tay, cau mày rồi lại lắc đầu, nhìn số lính nữ ít ỏi trước mặt.
Đồng hồ bấm giây dừng lại khi được
năm phút.


Những người kịp thời vào
hàng được chuyển tới bên cạnh
Giang Hàn, những ai chưa vào hàng
thì bị chặn lại ở bên ngoài.
“Các cô mà lên chiến trường thì
chắc là bị đánh tan xác luôn rồi, làm
lính gì nữa hả?” Hà Tiêu Linh nhìn
những người ấy, tay cầm loa, tiếng
nói rất to, nhưng cũng mang theo
cơn thịnh nộ.
Giang Hàn quấn dây đồng hồ lên cổ
tay, trầm giọng nói:
go
thể
“Một đám binh tàn tướng bại.

Ban
ngày tôi đã nói rồi, bây giờ tôi nhắc
lại một lần nữa, sau này mức độ
huấn luyện chắc chắn sẽ tăng lên.
Tôi nói cho các cô biết, các cô có
qua mặt giáo quan, nhưng tương
lại đều phải dựa vào chính các cô!
Nghe nói đội lục chiến bên hải quân
đang nhận người, cơ hội chỉ có một
lần, người biết nắm bắt chính là
người thông minh.

Nên làm gì thì tự
các cô suy nghĩ đi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi