VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Phó Thiếu Lê nhìn cô gái bị ác mộng tra tấn đến quằn quại ở trước mặt, lúc nói ra câu cuối cùng, chính anh cũng không biết giọng anh dịu dàng 5ra sao, đau lòng đến thế nào.
Trong lòng Phó Thiếu Lê chỉ cảm thấy đau lòng cho cô gái phải gánh chịu quá khứ đau thương trước mặt.

N6ếu không được nhận nuôi, có lẽ cô sẽ không phải trải qua những chuyện đau đớn ấy, nhưng nếu như vậy, cuộc sống của cô sẽ biến thành thế nào đ7ây? Phó Thiếu Lê không biết, thậm chí còn không dám nghĩ.
“Không có ý nghĩa? Không có ý nghĩa.”
Hàn Dao lẩm bẩm lại câu nói c4ủa Phó Thiếu Lê, nghiêm túc nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt.
Đúng thế, nhiều năm đến thế rồi, quá khứ ấy đã biến thành ác mộng,8 cứ đắm chìm trong đó thì chẳng khác nào tự giày vò bản thân.

Cô đã tự giày vò bản thân nhiều năm như thế, lại còn miệt mài không biết chán.
Nhưng đó là ác mộng mà, bao nhiêu năm qua, nếu thoát được nó thì cô đã thoát rồi, còn cần chờ đến bây giờ sao? Nghĩ vậy, ánh mắt cô khi nhìn Phó Thiếu Lê cũng trở nên đắng chát.
“Nếu tôi có thể dứt bỏ được thì vừa rồi cũng chẳng như thế.

Anh bảo tôi không chịu buông bỏ quá khứ, nhưng để làm được điều đó là rất khó.

Phó Thiếu Lê, anh chưa từng trải qua, vậy nên không thể hiểu được cảm giác đó.

Cái sự tuyệt vọng ấy là lời chất vấn về sinh mạng, là sự thất vọng về người thân!”
Đúng là Phó Thiếu Lê chưa từng trải qua, vậy nên anh không thể cảm nhận được cảm giác của Hàn Dao khi đối mặt với dòng nước tối tăm ấy.

Nhưng anh lại biết, một ngày nào đó, những ác mộng ấy sẽ biến mất, có lẽ là hôm nay, có lẽ là ngày mai, có lẽ là một tháng sau, cũng có thể là một năm sau, nhưng đến cuối cùng đều sẽ biến mất thôi, đúng không?
Phó Thiếu Lê nhìn vào đôi mắt Hàn Dao, lau giọt nước trên má cô.

“Ít nhất chúng ta có cơ hội thử một lần, không phải sao? Nếu không thể vượt qua được, vậy thì hành trình trở thành quân nhân của cô còn chưa bắt đầu thì có thể đã phải kết thúc rồi.

Không phải tôi đang dọa cô, với suy nghĩ của cô, chắc hẳn cô không định ở bộ đội bình thường cả đời, đúng không?”
Phó Thiếu Lê nói trúng ý nghĩ của Hàn Dao.

Lúc trước vào bộ đội, cô không định sẽ ở cái nơi bình thường này cả đời, làm sao cô có thể bỏ lỡ giấc mộng cống hiến cho đất nước của mình được cơ chứ?
Không cần biết có thể hay không thì cô cũng phải thử một lần.

Cũng giống như lúc trước, khi cô còn chưa dám xuống nước, đến cuối cùng lại vẫn học bơi được.
Hàn Dao đứng lên, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

Hồi ức tuổi thơ đã bám theo cô lâu như thế, cũng tới lúc buông bỏ nó rồi.

Cứ tiếp tục dây dưa, e rằng cô sẽ không bao giờ thoát khỏi nó được.
Mẹ, có lẽ lúc tỉnh táo, mẹ cũng từng
suy nghĩ cho con, có lẽ cũng muốn
con đừng đắm chìm trong quá khứ
đó.

Dù sao, khi đó mẹ rất tốt với
con, con đã thỏa mãn lắm rồi.


Với
một đứa trẻ lớn lên trong sự lẻ loi cô
độc, cảm nhận được sự ấm áp đến từ
người thân đã là một điều rất tốt.
Mặt biển không tối tăm như vừa nãy
nữa.

Hình như mặt trời dâng cao,
mặt biển cũng phủ một áng đỏ nhè
nhẹ.

Ánh nắng rất tươi đẹp, mang
theo hi vọng của một ngày mới, tốt
đẹp biết bao.
Bả vai bị ai đó đè xuống, Hàn Dao
quay đầu sang.

Phó Thiếu Lê ở bên
cạnh cô, ánh mắt cũng nhìn ra xa.
Một cánh tay vươn ra trước mặt, là
màu bánh mật khỏe khoắn gân xanh,
hơi gồ lên, thể hiện sự rắn rỏi của cơ
thể này.

Hàn Dạo nhìn chăm chú hai
giây, sau đó nghe thấy Phó Thiếu Lê
nói:
“Lần này, tôi nhảy xuống với cô.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi