VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Giang Hàn dừng lại, nhìn vẻ mặt đang liên tục thay đổi của đám tân binh.
“Cũng có nghĩa là mọi người sẽ phải đối mặt với ba tháng 5huấn luyện tân binh hoàn toàn khác trước đó.

Tiêu chuẩn dành cho mọi người sẽ cao hơn, những thử thách mà mọi người gặp phải cũng sẽ nhiề6u hơn.

Hiện giờ, điều mà mọi người cần làm là chấn chỉnh lại thái độ, dùng một trăm phần trăm sự nghiêm túc để đối mặt với cuộc tuyển chọ7n.

Trong hai tháng tiếp theo, tôi không muốn gặp lại những con người lười biếng, không muốn gặp lại đám lính vô dụng không có chí tiến th4ủ, cũng không muốn chúng tôi đến đây với niềm hi vọng, sau đó ra về tay không!”
“Mọi người có lòng tin là sẽ được chọn không?”
“Có!”
Lác đác có vài người lên tiếng, còn không át được giọng của Giang Hàn.

Nghe thấy giọng nói của bọn họ, sắc mặt Giang Hàn thay đổi.
“Xem ra chỉ có mấy người muốn vào đội lục chiến hải quân thôi.

Cũng được, không ai muốn vào, vậy thì chúng tôi cũng khỏi phải huấn luyện nữa, ban đầu thế nào thì bây giờ vẫn thế đó đi.”
Giang Hàn xoay người, làm bộ bỏ đi.

Đằng sau lần lượt vang lên những tiếng nói, từ rải rác biến thành đồng thanh.
“Có! Chúng tôi có lòng tin!”

Giang Hàn xoay người nhìn bọn họ, tiếp tục hô lên.
“Mọi người vừa nói gì? Tôi không nghe thấy, nói lớn tiếng lên!”
“Chúng tôi có lòng tin!”
Tiếng nói đồng thanh, to rõ, hùng hồn vang khắp sân huấn luyện.

Giang Hàn nở nụ cười hài lòng, mấy giáo quan nhìn nhau, tất cả đều cười theo.
“Tốt! Mọi người đã tự tin như thế, vậy thì chúng ta bắt đầu huấn luyện!”
Giang Hàn không nói tiếp nữa, người lên tiếng là Hà Tiêu Linh.

Cô ấy cười rất gian, vươn tay chỉ ra ngọn núi phía sau.
“Các đồng chí! Bên kia chân núi có quà chuẩn bị cho mọi người, mọi người chia tổ đi lấy về, sau đó tập hợp ở bờ biển! Mọi người có mười phút!”
Các lính nam và lính nữ đều đang tập trung cao độ, vừa nghe thấy mệnh lệnh là tất cả đồng loạt chạy đi.

Bên lính nữ, người đi đầu là Hàn Dao và Chúc Quân Dương, còn bên lính nam thì là Đường Duy Hy và người lính vừa vỗ vai anh ta.

Tốc độ của bốn người bọn họ sàn sàn như nhau, mấy giáo quan nam đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ.
Sa Long chép miệng, đi tới cạnh Giang Hàn.
“Hai người chạy đầu tiên phía các cô là hạt giống mà các cô coi trọng đúng không?”
Giang Hàn cũng trông thấy tình hình của bốn người kia, cô ấy cười lắc đầu.


Sa Long ngạc nhiên, tặc lưỡi nói:
“Sao hả? Thế mà cô cũng không duyệt à?”
Giang Hàn chỉ cười không nói gì.

Nghe anh ấy nói vậy, Hà Tiêu Linh đập anh ấy một cái.
“Ý của trung đội trưởng chúng tôi không phải như thế! Anh không hiểu thì đừng có nói linh tinh.”
Sa Long vuốt bả vai vừa bị đập đau.
“Tôi không hiểu, vậy thì cô nói cho tôi đi.”
Hà Tiêu Linh bĩu môi, hất mặt về phía Hàn Dao.
“Cái cô cao nhất kia, người từng chống đối anh đó, có nhớ không?”
Nhìn theo hướng mà Hà Tiêu Linh
chỉ, Sa Long trông thấy bóng lưng
của Hàn Dạo, trong đầu hiện lên
cảnh tượng ngày hôm đó.
“À, thì ra là cô ấy, một hạt giống có
tiềm lực đấy.

Đương nhiên là tôi nhớ
rồi, cô đó còn từng nói mắt tôi có
vấn đề.”
Hà Tiêu Linh cười nhạo một tiếng,
Sa Long liếc xéo cô.
“Sao, tôi nói sai à? Lúc đó cô nhóc
ấy nói thế mà! Tôi nhớ lần đầu gặp
nhà ga, trên mặt cô nhóc đó còn bị
thương, đúng không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi