VỢ YÊU NÓNG BỎNG ĐỪNG HÒNG TRỐN

Chương 706: Tích tụ thành bệnh

Tại bệnh viện, viện trưởng Từ chào đón với vẻ mặt buồn bã, tại sao đại phật Lâm Quân lại đến nữa?

Ông ta muốn từ chức viện trưởng mất.

Mỗi lần Lâm Quân đến đề gà bay chó sủa, thêm vài lần nữa thì trái tim nhỏ bé của ông không chịu nổi Hoàng Ánh được đưa đi kiểm tra, còn Lâm Quân dẫn Lê Nhật Linh đi tìm phòng giám sát.

Viện trưởng Từ nhăn mày khó xử: “Chủ tịch Lâm, phòng giám sát trên lầu đã bị phá từ lâu”

Khu mà Lê Nhật Linh ở vốn dĩ không phải người bình thường đến được, nhà họ Lâm nhiều bảo vệ giúp việc như vậy, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, cũng không kịp sửa chữa nó, ai biết được lại trùng hợp đến vậy.

Lâm Quân nhướng mày: “Ông cố ý?”

Đúng lúc mỗi lần anh đến bệnh viện để theo dõi giám sát?

Viện trưởng Từ cười khổ, muốn nhanh chóng nhận lỗi với Lâm Quân: “Chuyện này… Chủ tịch Lâm, tôi không thế làm gì được, nhưng người nước ngoài mà anh đang nói tới, tôi đã hỏi những y tá trẻ tuổi khác. Quả thật có người này, hình như còn đội mũ lưỡi trai nữa”

Lâm Quân cũng lười nói chuyện với ông, mà quay đầu nhìn Lê Nhật Linh: “Còn bây giờ thì sao?”

Một người nước ngoài với mũ lưỡi trai và đôi mắt xanh, Trần Hi Tuấn phù hợp mọi thứ.

“Em sẽ hỏi riêng Trần Hi Tuấn, sẽ không phải là cậu ta” Lê Nhật Linh tiếp tục kiên định quan điểm của mình “Được, được” Lâm Quân tức giận đến mức bỏ Lê Nhật Linh lại rồi đi thẳng.

Lê Nhật Linh mím môi không giải thích gì với Lâm Quân, Lâm Quân không hiểu Trần Hi Tuấn, huống chỉ là cô, làm sao bây giờ. Mọi chuyện xảy ra trước mắt, gần như là sự thật, cô không có cách nào giải thích, nhưng cô biết Trần Hi Tuấn, nhất định sẽ không phải cậu ta.

Nhưng Lâm Quân thực sự bị chọc tức, Lâm Quân chân dài, Lê Nhật Linh thế nào cũng không đuổi kịp, cô liền dứt khoát không đuổi theo nữa mà đi tìm Hoàng Ánh.

Lâm Quân vừa quay đầu liền phát hiện Lê Nhật Linh đã biến mất Anh nín thở, đánh vào tường bệnh viện một đấm, Lê Nhật Linh thật là lợi hại Hoàng Ánh khám bệnh xong đang nằm trong phòng bệnh nhưng tinh thần cũng khá hơn, người xưa nói rằng sa sút thì có bệnh, Hoàng Ánh chắc cũng như vậy nên nhìn thấy Lâm Quân, bà cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Nhật Linh đến đấy à” Hoàng Ánh cười cười, đưa quýt đã bóc cho Lê Nhật Linh, dùng ánh mắt ra hiệu cho cha Lâm đi ra ngoài một lát “Mẹ? Mẹ có chuyện muốn nói với con à?”

Lê Nhật Linh nhìn Hoàng Ánh, nằm tay cô ngồi ở bên giường. Cô đột nhiên trở nên bình tĩnh, những chuyện đó trong nhà họ Lâm đã qua, hiện tại mọi chuyện đều đang dần tốt lên. Có lẽ với Hoàng Ánh cô là nút thắt cuối cùng, nếu có thể cởi nó ra, cô cũng rất sẵn lòng.

Hoàng Ánh gật đầu, lấy vòng tay ra: “Chuyện trước kia đều là lỗi của mẹ, lấy lại vòng tay cũng chỉ là do nhất thời tức giận, báy giờ mẹ trả lại cho con.

Lê Nhật Linh gật đầu nhận lấy, chiếc vòng này là Hoàng Ánh đưa cho cô, về sau cô mới biết là chỉ có con dâu của nà họ Lâm mới có được, còn vui vẻ rất lâu, Hoàng Ánh mím môi, đôi mắt rũ xuống, thở dài: “Nhật Linh, bây giờ con ở bên Lâm Quân, cũng có con của mình, sau này hãy sống thật tốt nhé. Mẹ sẽ không xen vào chuyện của các con nữa, chỉ là chuyện trước kia, con và Lâm Quân có thể tha thứ cho mẹ không?”

Cô và Lâm Quân?

Lê Nhật Linh hiểu ý Hoàng Ánh, bà hy vọng mình tha thứ, nhưng quan trọng hơn, bà còn hy vọng cô có thể thuyết phục Lâm Quân quên đi chuyện trước kia “Con đã sớm quên đi những chuyện cũ năm xưa Lê Nhật Linh cười thản nhiên: “Nhưng chỗ Lâm Quân, mẹ cũng biết tính anh Trên mặt Hoàng Ánh có chút mất mát, rồi lập tức bình thường trở lại, Lê Nhật Linh không ghỉ hận bà là đã rất tốt rồi, bà dựa vào cái gì mà nhờ Lê Nhật Linh thay bà khuyên Lâm Quân đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi