Một lát sau, Hoàng Khải Minh quay lại.
Trần Thanh Ngọc có thể xuất viện được nhưng vẫn cần theo dõi tại nhà.
Hoàng Gia muốn Trần Thanh Ngọc khoẻ lại hoàn toàn rồi mới nói đến chuyện xét nghiệm ADN với cô.
Khoảng thời gian này, Hoàng Khải Minh luôn phải bịa lí do để giấu giếm chuyện của Trần Thanh Ngọc với Chu Thanh Nga.
Sau khi về đến Hoàng Gia, Hoàng Khải Minh lại nhận được cuộc gọi video từ Chu Thanh Nga.
Hoàng Khải Minh nhìn Trần Thanh Ngọc.
- “ Mẹ gọi, phải làm sao? ” Hoàng Khải Minh nói
- “ Đưa cho em, em sẽ có cách để nói với mẹ.
Yên tâm, em sẽ không nói và mẹ cũng sẽ không biết đâu.
” Trần Thanh Ngọc
Hoàng Khải Minh gật đầu rồi đưa điện thoại cho Trần Thanh Ngọc.
Trần Thanh Ngọc cầm lấy điện thoại của Hoàng Khải Minh, nhanh chóng trả lời Chu Thanh Nga.
- “ Con đây mẹ ” Trần Thanh Ngọc
- “ Hai tháng nay con đã làm gì? Sao mẹ gọi con không được mà toàn là anh con nghe máy vậy.
” Chu Thanh Nga lo lắng hỏi
- “ Dạ, con bận chút việc nên không gọi cho mẹ được.
Con sẽ về Hà Nội sớm thôi, mẹ yên tâm.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Vậy được rồi.
Con đang ở Hoàng Gia sao? ” Chu Thanh Nga không nghi ngờ gì
- “ Dạ vâng ” Trần Thanh Ngọc gật đầu
- “ Vậy mẹ cúp máy nhé.
Nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận, bạn của con đang rất mong con quay lại.
Còn có cả cậu gì đó hỏi thăm con.
” Chu Thanh Nga
- “ Dạ mẹ, con biết rồi.
” Trần Thanh Ngọc
Trần Thanh Ngọc nói xong, Chu Thanh Nga cũng tắt điện thoại.
Khỏi nói cô cũng biết ngoài bạn thân của mình thì còn có cả Trương Vũ Khoa hỏi thăm.
Rõ ràng đã nói rõ với nhau mà vẫn không thể buông bỏ.
- “ Thanh Ngọc, cháu mới xuất viện.
Lên phòng nghỉ ngơi đi, còn những chuyện khác ngày mai ông sẽ nói với cháu.
” Hoàng Vũ Khải nói
- “ Dạ vâng.
Xin phép mọi người.
” Trần Thanh Ngọc đứng dậy rồi đi lên phòng
Hoàng Gia muốn Trần Thanh Ngọc có tâm thế thoải mái rồi mới nói đến những chuyện kia.
Hoàng Khải Minh chút nữa thì quên, anh phải đưa chiếc hộp mà Vương Kiên bảo anh đưa cho Trần Thanh Ngọc.
Anh phải về nhà để lấy nó.
Hoàng Khải Minh đứng dậy rời đi, hai đứa trẻ đang chơi ở ngoài vườn.
Trong phòng khách cũng chỉ có Hoàng Vũ Khải, Hoàng Khải Thiên, Hứa Giai Kỳ và Lam Tuyết Hoa.
Căn phòng nơi Trần Thanh Ngọc đang nghỉ ngơi, cô muốn ngủ nhưng không được.
Cô mở điện thoại thì thấy hàng đống tin nhắn từ hai cô bạn thân của mình và cũng có tin nhắn của Trương Vũ Khoa.
Trần Thanh Ngọc vui vẻ trả lời tin nhắn của bạn thân, còn Trương Vũ Khoa cô chỉ trả lời cho qua.
Coi như lấy lệ, cô không muốn Trương Vũ Khoa chấp niệm quá lớn với mối quan hệ này.
Nó không có kết quả tốt đẹp, người Trần Thanh Ngọc yêu là Vương Kiên chứ không phải Trương Vũ Khoa.
- “ Không biết dạo này anh ấy đang ở đâu rồi? Vương Kiên ” Trần Thanh Ngọc nhìn lên trần nhà nói
- “ Anh ấy là ai? CEO Vương Thị ai ai cũng biết thì anh ấy còn làm gì nữa? Anh Cố Nam gọi cô là chị dâu.
Ngay cả Phó Giám Đốc Vương Thị là Vương Nhất Trì cũng gọi cô bằng chị dâu.
Chẳng lẽ 2 người họ là anh em ư? Nghĩ lại cũng thấy có phần giống nhau.
Chắc là anh em rồi.
Còn Vương Nghiêm, đứa trẻ đó là ai? Sao những lời mình nói ra đứa bé đó lại rất buồn.
Có chuyện gì bí ẩn ở đằng sau mà mình chưa biết? Sao lại là họ Vương, âm vần lại khá giống anh ấy.
Chắc cũng chỉ là trùng hợp thôi nhỉ.
Cũng có thể là mình nghĩ nhiều quá.
Aizzz, nghĩ nhiều đau đầu thật.
” Trần Thanh Ngọc
Trái ngược so với New York là buổi tối thì Hà Nội đang là buổi sáng, nhà riêng của Vương Kiên vẫn đang trong quá trình thi công và xây dựng.
Nằm bên trong ngõ 14 thuộc phố Vũ Hữu, đường Tố Hữu, phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội.
Toạ lạc tại số nhà 48, cũng gần nhà của vợ chồng Vương Gia Minh.
Vương Kiên sống khá thư thả, anh cũng đã quen với cuộc sống ở đây.
Anh cũng thường xuyên đi những công viên cây xanh, bảo tàng và những hồ nước để thư giãn đầu óc.
Người dân ở đây cũng khá thân thiện, con gái anh cũng sớm chuẩn bị tinh thần vào ngôi trường mới.