VỢ YÊU QUYỀN LỰC CỦA VƯƠNG TỔNG


Ngày mới lại bắt đầu, những cơn gió nhè nhẹ thổi những chiếc lá bay đi, bầu trời âm u dự đoán sẽ có vài ngày mưa rất lớn và nhiều.

Sau những ngày nắng ấm thì không khí lạnh lại ùa về, lòng người đã lạnh lại càng lạnh thêm.
Trần Thanh Ngọc dậy khá sớm, cô vào bếp chuẩn bị cho mình một chiếc bánh sandwich và một ly sữa nóng.

Cô đem ra bộ bàn ghế gần cửa sổ ăn ngon lành, bầu trời bên ngoài u ám giống như cô bây giờ vậy.

Kiếp này cô đã yêu sai người, cô không biết bản thân mình tiếp theo sẽ có dự định gì nữa không đây.
Cuộc đời là những thăng trầm, đôi khi con người không được lựa chọn đường đi của mình.

Chúng ta không được chọn nơi mình sinh ra nhưng sẽ được làm chủ định mệnh, có lúc cũng tự để cho số phận phó thác chính mình.
Cô gửi một lời nhắn kèm nội dung gửi tới Lâm Doãn Khanh, Trần Thanh Ngọc không có chút sự yêu thích đối với vị Phu Nhân này.
" Vương Phu Nhân, tôi đã mang thai được 9 tuần rồi.

Thai nhi rất khoẻ mạnh, bà yên tâm.

Tôi sẽ không vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến Hoàng tôn của Vương Gia, tôi muốn ở nhà dưỡng thai.

Tôi biết tự chăm sóc tốt cho mình và đứa bé, còn căn hộ đó sau khi sinh con xong thì tôi sẽ trao lại cho bà.

"
Lâm Doãn Khanh ở bên kia mỉm cười hài lòng, bà ta gửi lại lời nhắn cho cô.
" Không cần, đó là tôi tặng cô.

"

Đọc xong, cô cất điện thoại sang một bên, đôi mắt hướng về bầu trời xa xăm kia.......
…………………
Ở Vương Trạch Đông, Vương Kiên lúc này vẫn còn đang say giấc.

Đồng hồ báo thức vang lên, anh vươn tay ra tắt nó đi.

Anh ngồi thừ ra một lát, lấy chiếc điện thoại ở trên đầu giường nhấn một dãy số gọi đi.
Điện thoại vừa được kết nối, Vương Kiên trực tiếp nói chuyện với bên kia : " Điều tra cho tôi sơ yếu lý lịch của Trần Thanh Ngọc, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào dù là nhỏ nhất.

Càng nhanh càng tốt, sau đó in thành một bản rồi đem lên phòng làm việc cho tôi.

"
Cuộc gọi kết thúc, anh vứt điện thoại xuống giường.

Vương Kiên rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân, thay quần áo và ăn vội vàng bữa sáng rồi lái xe đến công ty.
Anh vốn không bao giờ hết yêu cô.

Những gì anh làm đều có chủ đích cả, anh luôn quan tâm đến cô nhưng cô lại không biết.
Mộ Viên Bách gõ cửa văn phòng làm việc của Vương Kiên, say khi được anh cho phép thì mới dám bước vào.
" Vương Tổng, đây là tất cả thông tin về Thiếu Phu Nhân.

"
Mộ Viên Bách vừa nói vừa đưa tập tài liệu được bọc trong tập đựng giấy tờ rồi đưa cho Vương Kiên.
Vương Kiên gật đầu " Để ở đó được rồi, cậu ra ngoài đi.

"
Mộ Viên Bách cúi đầu đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

Vương Kiên lúc này mới bắt đầu mở tập tài liệu ra đọc, thông tin cá nhân của cô anh đã nắm rõ rồi.
Anh muốn tìm hiểu cuộc sống của Trần Thanh Ngọc như thế nào và những người xung quanh cô.
Anh cầm bức ảnh của một bé gái 5 tuổi lên xem, đó chính là cô gái của anh.
Thanh Ngọc lúc nhỏ vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, cô cũng như những đứa trẻ khác, vô lo vô nghĩ.

Đôi mắt cô to tròn và long lanh như hai hòn bi, hai tay cầm một con gấu bông màu hồng.
Năm cô 7 tuổi, gia đình cô có nhận nuôi một người con trai là Hoàng Khải Minh.

Họ coi Hoàng Khải Minh như con ruột của mình, từ đó Hoàng Khải Minh là anh trai của cô, cả hai người bên nhau như hình với bóng.
Năm cô 16 tuổi, gia đình rời vùng quê chuyển lên thành phố sống.

Mùa thu năm cô 17 tuổi, hôm đó là ngày 17 tháng 10 - sinh nhật lần thứ 17 của cô.

Ba cô trong lần mua bánh kem và quà tặng cho cô đã xảy ra tai nạn khiến ông rời xa mẹ con cô mãi mãi.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Hoàng Khải Minh nhận được học bổng du học ở Mỹ.

Anh phải rời xa mẹ và em gái, hiện giờ đang điều hành Hoàng thị và đã có hôn thê là Lam Tuyết Hoa.

Những năm tháng học cấp 3, cô có yêu một người con trai là Đặng Thế Tùng và có bạn thân là Phan Thu Ngân.

Trời xui đất khiến thế nào cô lại phát hiện bọn họ có tư tình, cô vừa bị cắm sừng vừa bị bạn thân phản bội.

Vừa lúc tốt nghiệp xong, cô nhận được học bổng du học Y khoa, mẹ con cô đến New York sống đến bây giờ.
Năm cô 24 tuổi, cô và anh gặp nhau.

Những chuyện xảy ra tiếp theo anh nhanh chóng bỏ qua, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này anh hoàn toàn nắm rõ.

Cho đến khi anh nhìn thấy dòng chữ " Hoàng Khải Minh yêu thầm cô và cô bây giờ đang sống trong biệt thự của hắn, Hoàng Phu Nhân rất yêu quý cô.

Trần Thanh Ngọc sống vô cùng hạnh phúc.

Khoảng vài ngày gần đây có đến bệnh viện Quốc Tế.

"
Xem quá khứ về cô mà tâm trạng Vương Kiên có chút nặng nề, ngón tay lại tiếp tục lật xem những tờ cuối cùng.
Phần cuối là hai bức ảnh với dòng trạng thái, nickname này Trần Thanh Ngọc đang sử dụng.
Bức ảnh đầu tiên chính là hình ảnh một người đàn ông bị tai nạn cán qua người, bên dưới là dòng bình luận của Trần Thanh Ngọc " Ước gì người đó là tôi chứ không phải ba, nếu tôi không tổ chức sinh nhật thì ba sẽ không bị như vậy.

"
Có trời mới biết, Trần Thanh Ngọc viết ra cái bình luận đó đau khổ cỡ nào.
Bức ảnh thứ hai chính là một đôi nam nữ nắm tay nhau đi dạo, hai người họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào nhìn thấy trông vô cùng hạnh phúc.
Trần Thanh Ngọc viết " Ha, ước gì Trần Thanh Ngọc tôi cũng tìm được nửa kia của mình.

Thật sự muốn cùng anh ấy nắm tay tản bộ hết cuộc đời này, nếu được thì tốt biết bao.

"
Đọc đến đây, bàn tay Vương Kiên bất giác siết chặt lại.

Lại một dòng trạng thái khác nữa " Ước gì mình và anh ấy không bị rào cản xã hội ngăn cản, mình thật sự rất yêu anh ấy.

Lần đầu tiên gặp anh ấy mình đã rung động rồi, chỉ cần biết anh ấy thích mình thì mình đã rất hạnh phúc rồi.


"
Tim của Vương Kiên nhói lên, những cái này là cô đăng lên Facebook cá nhân trong những năm qua.
Vương Kiên đã từ bỏ thuốc lá từ khi gặp cô, các loại rượu anh cũng không đụng đến nữa.

Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tâm tư khó tả.
Anh không thể ngờ được rằng Trần Thanh Ngọc lại sống yên lặng trong bóng tối, gặm nhấm nỗi đau một mình, dù có yếu đuối cô cũng không để lộ ra bên ngoài.
Tất cả mọi thứ cô đều chịu đựng một mình, không ai bên cạnh.

Cuối cùng thì Vương Kiên cũng biết hết tất cả về người con gái anh yêu rồi....
Quá khứ của cô, sao có thể đau thương và bi ai đến như thế...
Đứng cạnh cửa sổ, trời nổi cơn giông.

Phải chăng ông trời cũng đồng cảm với anh....
Một lúc sau, hắn xỏ tay vào túi quần lấy điện thoại gọi cho Cố Nam.
Bên kia nhận được cuộc gọi, giọng nói của Cố Nam vang lên.
- Alo, cậu gọi tôi có việc gì à.
- Cậu, Trịnh Hoàng, Hàn Dương Phong, Khải Minh Kiệt và Nam Cung Phi Vũ tối nay đến Vương Trạch Đông, chúng ta nói chuyện.
- Được, mà cậu làm sao à.
- Tôi không ổn, tim tôi đau lắm.
- Tôi sẽ gọi bọn họ đến, cậu phải giữ gìn sức khỏe đấy.
- Tôi biết rồi.
Anh cất điện thoại vào túi quần sau đó lui về phía bàn làm việc, anh lao đầu vào công việc đến tối mới chịu về biệt thự.
Cố Nam sau đó cũng gọi điện thông báo cho những người bạn của mình, anh lúc này rất lo lắng cho Vương Kiên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi