VỚI GIA TÀI BẠC TRIỆU, TÔI CẦM KỊCH BẢN ĐOẢN MỆNH

Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị


#24.09.2021


Hên là trận lửa lớn vẫn chưa lan rộng khắp trường, nhân viên cứu hỏa nhanh chóng dập lửa, ánh lửa cuối cùng được dập tắt, phòng thí nghiệm cũng trở thành đống tro tàn đổ nát.


“Dư Thính, cậu không sao chứ?”


Hạ Thất Tịch sốt ruột kiểm tra trên dưới.


Dư Thính còn đang thất thần, ngơ ngác nhìn chằm chằm phòng thí nghiệm trước mắt.


Bên trong có nhiều đồ vật bị thiêu rụi, vách tường, bệ cửa sổ đều có dấu vết bị lửa ghé thăm. Đến bây giờ cô mới ý thức được chính mình vừa đi dạo một vòng âm phủ.


Nếu...


Nếu lửa cháy lớn hơn...


Dư Thính không dám nghĩ, chỉ là một ý niệm đã khiến cô rùng mình.


“Tránh ra!”


Đột nhiên, Quý Thời Ngộ đẩy nhóm học sinh vây xem ra, bước nhanh đến gần phòng thí nghiệm.


Đầu tiên cậu nhìn qua mô hình thál, quả nhiên đã bị thiêu rụi, còn có tài liệu cùng nhiều thứ khác đã cháy hết.


Tổn thất của bọn họ không đơn giản chỉ là tiền bạc, mà còn có tâm huyết của các thành viên tổ đội thi đấu.


Quý Thời Ngộ nhìn đống hỗn độn xung quanh, tim đang rỉ máu.


Cậu siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ sẫm dừng trên người Dư Thính.


Ngay sau đó bước nhanh qua, giơ tay tát vào mặt cô.


Cái tát kia tựa như cơn gió lốc, làm Dư Thính lảo đảo, cũng may có Hạ Thất Tịch đứng bên cạnh đỡ lấy, nên cô mới không chật vật té xuống đất.


Cô bị đánh đến lỗ tai ong ong, đau đớn cùng khiếp sợ thổi quét qua,  đầu óc Dư Thính trống rỗng, đôi mắt đầy vẻ không thể tin nổi.


Quý Thời Ngộ... Dám đánh cô?


Dư Thính ngây ngốc, kinh ngạc quên cả chớp mắt.


“Dư Thính, ngoại trừ việc lúc nào cũng gây phiền phức cho tôi thì cậu làm được gì hả!”


Giọng nói lạnh băng đầy vẻ chán ghét, mỗi một chữ như lưỡi dao sắc bén cứa vào người cô.


Dư Thính không biết nên phản ứng thế nào, hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ.


Nhưng mà giây tiếp theo, Yến Từ từ phía sau tiến lên, đấm một đòn thật mạnh lên mặt Quý Thời Ngộ.


“Yến Từ, cậu...”


Yến Từ không cho cậu ta cơ hội nói chuyện, nắm chặt hai tay đánh tiếp.


Cậu sẽ không đánh nhau, nhưng cũng biết nơi nào là yếu ớt nhất trên cơ thể người, mới đấm một hai cái đã làm người khác không chống đỡ được.


Hiện tại, Quý Thời Ngộ trở thành con mồi, Yến Từ chính là sát thủ tàn nhẫn.


Mặt cậu không biểu cảm, đôi mắt lộ ra tia huyết lãnh, mỗi lần xuống tay đều vô cùng tàn nhẫn, Quý Thời Ngộ không ngờ Yến Từ sẽ vì Dư Thính mà đánh chết cậu ta.


“Yến Từ, em dừng tay!”


Giáo viên cùng học sinh chạy lại ngăn cản, Yến Từ không đem họ để vào mắt, tất cả lực chút ý đều nằm trên người Quý Thời Ngộ.


Lôi kéo hơn nửa ngày, dùng sức chín trâu hai hổ mới tách được hai người ra.


Quý Thời Ngộ ngã trên mặt đất, quần áo tán loạn, bầm tím đầy mặt.


Cậu lau đi khóe miệng dính máu, tức giận nhìn Dư Thính phía sau Yến Từ: “Tôi nói sai sao? Dư Thính, từ nhỏ đến lớn người luôn tuỳ ý làm bậy là cậu; ỷ vào gia thế bắt nạt người khác cũng là cậu, nếu không có danh hiệu tiểu thư của Dư gia thì cậu chẳng là cái thá gì!”


Dư Thính ném tay Hạ Thất Tịch ra, tiến lên vài bước, “Cậu nói thêm một câu nữa xem.”


Quý Thời Ngộ không e ngại, ngữ khí sắc bén: “Từ trước đến nay chúng tôi đều phải chịu thiệt vì tính cách của cậu, cậu không bao giờ chịu để ý cảm nhận của người khác, cậu có biết không, thứ cậu tùy tâm sở dục có được là tâm huyết ngày đêm của người khác, hiện tại đốt quách đi rồi, cậu vui vẻ chưa?”


Dư Thính gắt gao nhìn chằm chằm Quý Thời Ngộ, nước mắt trào ra.


“Tôi làm cái gì sai! Lửa này không phải tôi đốt!”


Quý Thời Ngộ hỏi lại: “Nói như kiểu cậu không phải người trộm giấy thông hành?”


Dư Thính á khẩu không thể trả lời.


Cô không có phóng hoả, nhưng có suy nghĩ làm chuyện xấu, dù nói thế nào thì chuyện này đều có liên quan đến cô.


Mọi người xung quanh dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, có ánh mắt khinh miệt cũng có ánh mắt bất mãn, giống như... Giống như cô chính là tội phạm vậy!?


Dư Thính đau khổ không nói nên lời, mím môi im lặng rơi nước mắt.


“Yến Từ, cậu không có tư cách đánh tôi.”
Quý Thời Ngộ bò dậy, sửa sang lại quần áo, “Trong đó cũng có tâm huyết của cậu, thay vì ở đây bênh vực tên tội đồ thì không bằng tìm cách chuẩn bị cho cuộc thi đi.”


Hai mắt Dư Thính mông lung đẫm lệ nhìn Yến Từ, cực kỳ khó chịu, nghẹn ngào nói: “Cậu cũng...Cũng là thành viên của tổ đội?”


Yến Từ không trả lời.


Tám phần là phải.


Truyện tranh không đề cập đến thành viên khác ngoài Quý Thời Ngộ và Hạ Thất Tịch, rốt cuộc những người kia chỉ để làm nền, không đáng nhắc tới. Dư Thính chưa bao giờ nghĩ Yến Từ cũng sẽ ở trong đội, cô là vô ý, nhưng cũng đã gây ra tai hoạ cho người khác.


“Bạn học, chúng tôi đã lấy điện thoại của cậu ra đây, cậu xem còn dùng được không?”


Nhân viên cứu hỏa đưa điện thoại cho Yến Từ.


Cho dù là Nokia sắt đá cũng không chiến thắng được ngọn lửa, cậu trầm mặc bỏ lại vào trong túi quần, xoay người bế Dư Thính lên.


“Yến Từ...” Dư Thính kéo áo cậu, không biết làm sao đối mặt với gương mặt lạnh lẽo của cậu.


“Bệnh viện.”


Cậu chỉ nói hai chữ.


Yến Từ ôm Dư Thính rời khỏi trường học, một đường đi thẳng, không quan tâm tiếng bàn luận xung quanh.


Bệnh viện ở đối diện trường học, đi bộ mất 3-5 phút là tới.


Cậu đi rất nhanh, như là sợ Dư Thính bị mấy người kia bức điên.


“... Tớ không muốn đi bệnh viện.” Dư Thính không biết nơi nào khó chịu, chỗ bị đánh rất đau, chỗ bị lửa làm bỏng cũng đau, yết hầu không thoải mái, nhưng tất cả đều không bằng sự khó chịu vô hình kia.


Cô vốn cho rằng chỉ có Quý Thời Ngộ có thành kiến với cô.


Nhưng mà...


Tất cả mọi người đều giống như vậy.


Chẳng lẽ mất đi danh hiệu tiểu thư Dư gia, cô chẳng là cái gì trong mắt họ sao? Chẳng lẽ trong mắt mọi người, cô là một thiên kim ác độc chỉ biết phá hoại tâm huyết của người khác?


“Tớ không đi bệnh viện, tớ không đi bệnh viện...” Dư Thính liều mạng giãy giụa, không biết đụng vào chỗ nào của cậu, chỉ nghe một tiếng rên khẽ, làm cậu hoàn toàn mất hết sức lực.


Lúc đứng xuống đất Dư Thính mới chú ý đến bàn tay đầy vết thương của thiếu niên, cho dù máu không dính lại, nhưng vết thương cũng rất ghê rợn.


Cô sửng sốt, trong mắt đều là bàn tay bị mảnh kính làm cho da tróc thịt bong.


“Cậu... Cậu bị thương?” Dư Thính cẩn thận nâng tay cậu lên, nhìn kỹ miệng vết thương còn lưu lại mảnh kính vỡ, khảm sâu vào da thịt, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.


Trái tim Dư Thính co thắt lại, nước mắt lập tức rơi xuống.


“Yến Từ, cậu đau lắm đúng không?” Cô không dám chạm vào, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào miệng vết thương, không chú ý tới giọng nói của mình có bao nhiêu đau lòng.


Yến Từ rũ mắt, bình tĩnh nhìn cô chăm chú, đầu ngón tay chạm vào khoé mắt cô, từng chữ rõ ràng: “Cậu khóc, sẽ đau.”


Gió thổi hiu hiu qua sân trường, hai người đứng dưới bóng cây.


Đôi mắt cậu dường như toát ra ánh lửa, nóng bỏng thiêu đốt tất cả, con tim Dư Thính khẽ rung lên.


________
?: ¯\_( ͠° ͟ʖ °͠ )_/¯

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi