VOLHAR SINH TỬ CHẤP CÙNG TAY LÀM BẠN ĐI CÙNG NHAU


Tác giả: Phong Hỏa YênBeta: PhonghaikimbangCuộc sống của hai đứa nhỏ cứ thế trôi dần qua, đương nhiên, cả hai chẳng mấy ai vui vẻ gì cho cam, không phải cãi nhau thì cũng là kiếm cớ đâm chọc nhau một phen, thấy người kia đôi khi không vừa mắt còn có thể kiếm thêm vài chuyện để làm.Chẳng qua, cả hai vô tình đều có chung một nhận định: đánh nhau, chọc nhau gì cũng được, nhưng người ngoài không được kéo vào đây.

Nhất là mấy vị hộ sĩ kia!Mà Voldemort, bản tính của hắn càng độc chiếm thêm nhiều lần, đừng nói là hộ sĩ, cho dù mấy đứa trẻ con kia, hắn cũng chẳng thèm cho một sắc mặt hiền lành.

Ngược lại, Harry thích hòa đồng, dần dần trở thành bạn bè với bọn chúng, điều này khiến Voldemort rất bất mãn.Hắn ghét kẻ tên Harry Potter này thật đấy nhưng không có nghĩa là cậu ta có thể kết bạn với người khác, đặc biệt là đám Muggle ngu xuẩn kia.Voldemort cảm thấy rất bực bội mỗi khi Harry chơi cùng bọn chúng, nụ cười rực rỡ, ánh mắt xinh đẹp long lanh lên mỗi khi vui vẻ.

Thậm chí còn mấy đứa quá phận còn chạy tới ôm ôm ấp ấp, nằm sấp, nắm tay nắm chân.Đáng chết Gryffindor ngu ngốc, ngươi không biết đề phòng sao?Không phải cậu ta nói hai người là bạn sao? Bạn bè lại bỏ nhau mà đi chơi với người khác như vậy sao hả? (PHKB: Vol đại nhân, ngài đang ghen sao? Xong đời ngài rồi!!!)Voldemort ngồi khuất phía sau, nơi đó có một cái xích đu bằng sắt, chỗ ngồi của nó đủ cho hai đứa nhỏ hay vừa một người lớn ngồi vào.

Bình thường, nơi đó là nơi bọn trẻ thích nhất, nhưng khi nào Harry đến cũng sẽ kéo theo tên nhóc quái vật kia đến, hắn sẽ chiếm lấy chỗ đó ngồi nên bọn họ chẳng ai dám đến nữa.Lâu dần, nơi đó cứ thế mà thuộc quyền sở hữu của Voldemort.

Chỉ cần hắn có mặt, đám nhóc mới đến kia dù có đang chơi vui vẻ cũng sẽ lập tức nhảy xuống, nhường chỗ cho hắn ta (thật ra là bị dọa sợ quá mà bỏ chạy).Còn Harry, cũng là cậu nhóc bên cạnh tên quái vật kia lại hòa hợp với bọn họ.

Harry tốt lắm, có gì ngon lấy được cũng chia cho bọn họ, hơn nữa không lạnh lùng ác cảm như tên kia, bọn họ thích chơi với cậu ta nhưng không thích chơi với tên quái vật kia.Harry từng nói không được gọi từ đó với thằng nhóc đó, vì nói thế cũng là mắng cậu ta, bọn nhóc thích cậu nên dần dần cũng không còn nói từ đó trước mặt Harry nữa.

Đương nhiên, sau lưng thì lại vẫn dùng từ đó cho tên nhóc lạnh lùng khó ưa đó.“Voldemort, ngươi lại ngẩn người ở đây nữa rồi.” Giọng nói bất đắc dĩ từ phía trước truyền tới, Voldemort vốn đang suy nghĩ những chuyện sau khi vào được Hogwarts sẽ làm gì thì giọng nói Harry vang lên, hắn ngẩng đầu.Harry bộ dáng đứa trẻ nho nhỏ, khoác trên mình chiếc áo lông nhỏ cũ kỹ, chân mang đôi ủng cũ kỹ, và hướng đi của Harry vô tình là hướng mặt trời đang lặn xuống, những tia sáng cuối ngày trong cuối thu, hơi chút ấm áp vương vấn cùng với làn hơi lạnh khiến người ta cảm thấy dễ chịu, vô cùng thư giãn.


Không quá lạnh nhưng cũng không hề nóng bức như ngày hè.

Harry một nửa người như bị ẩn đi, một nửa lại như phát sáng mỉm cười với hắn.Một bàn tay nhỏ xuất hiện lúc hắn đang ngẩn người, Voldemort khó hiểu nhìn Harry, đưa tay cho hắn làm gì?“Ngươi làm sao vậy? Ngồi lâu quá không đứng dậy được sao.

Cầm lấy, ta kéo ngươi đứng lên.” Harry không biết Voldemort đang nhìn cái gì, ngoảnh lại nhìn về phía sau, chỉ có những đứa trẻ Muggle đang từ từ trở vào cô nhi viện, không có gì hơn.

Mà cảnh này, Harry Potter – thân là người hiểu rõ Voldemort nhất dám khẳng định, một ngàn phần trăm – không có khả năng khiến Voldemort như bị chìm đắm như vậy.“Không có gì.” Voldemort lấy lại được ý thức, vốn trong tư tưởng, hắn định né cái tay đó ra nhưng khi lần nữa ý thức hành động của mình, thì bàn tay hắn đã nắm lấy tay Harry mà cậu ta đã kéo hắn đứng dậy từ lúc nào.Sao….

sao lại thế này?Harry trái nhìn hắn, phải chú ý hắn, Voldemort cảm giác cả người như bị người ta nhìn trộm “Ngươi đang làm cái gì?” – Voldemort bực tức nói.Harry phản bác “Ta là người hỏi câu đó mới đúng.

Ngươi rốt cuộc làm sao thế?”Voldemort ảo não, bước đi trước “Không có gì.

Về thôi!”Lúc nãy đầu óc hắn có phải hay không bị tiếng hét của đám nhân sâm điên kia khiến cho ngừng trệ rồi? Bàn tay đưa ra đó, đã ba lần rồi, mà người đưa nó ra từ đầu đến cuối đều chỉ có một người.Bạn? – Hắn, thực sự sẽ có bạn sao?Harry khó hiểu, chạy theo phía sau.

Không hiểu nổi đầu óc hôm nay của Chúa Tể Hắc Ám tương lai này lại làm sao?“Này, đầu ngươi lại chập mạch ở đâu nữa rồi?” Harry sốc óc nói một câu.Voldemort nắm chặt tay, tên này….“Này này, Voldemort, ngươi câm luôn rồi sao?” Harry phía sau tiếp tục chọc điên người kia.Voldemort im lặng, bước tiếp, chẳng qua trên trán vài gân xanh lúc nổi lúc chìm…“Sao hôm nay ngay cả tai cũng điếc luôn rồi? Đây là chứng của Muggle mà, sao lại truyền đến trên người phù thủy rồi?” Harry phía sau “nhỏ giọng” nói.Lần này mà còn nhịn nữa, hắn thề không làm Chúa Tể Hắc Ám!Quả nhiên, cánh cửa phòng vừa được Harry nhẹ nhàng đóng lại, Voldemort đã lao tới, may mắn, Harry có đề phòng cũng vung tay đánh trả, đồng thời nhanh như chớp né qua một bên.“Harry Potter! Hôm nay không đánh thắng ngươi, ta sẽ không làm Voldemort!” Voldemort căm tức xoa má trái bị Harry đánh phải, tiếp tục lao lên.Cái gì mà phong thái Slytherin, cái gì mà lãnh tĩnh lạnh lùng cao quý, giờ phút này đều bị hắn ném hết ra sau đầu.Hai người họ, cứ thế đấu nhau mà qua từng ngày tháng.


Đương nhiên, chăm sóc sau trận đánh là không thể thiếu được.

Nếu không, mấy bà hộ sĩ sẽ rất vui mừng mà thêm việc cho chúng nó làm.Sự thật chứng minh, con trai hay con gái, chỉ cần có chút tư tưởng và tình cảm với nhau, thì đánh nhau một vài trận cũng có thể làm nên tình bạn bền vững.Điều này được Harry Potter – tiền Cứu Thế Chủ chứng nhận, chẳng phải ba người bọn họ từ đầu cũng vì một trận chiến mới thân thiết như vậy sao?Nhưng với Tom Riddle, bây giờ là Voldemort Slytherin – lúc trước hắn vốn dĩ chẳng tin, lấy thái độ nghi ngờ toàn tập mà đối diện, sau cùng cũng phải thừa nhận.Lực chú ý của hắn vốn vì Harry Potter là kẻ thù của mình mà chú ý rất nhiều, sau đó, vì cái loại đề xuất ngu xuẩn làm “Bạn” mà tên kia đưa ra, sự chú ý của hắn càng cao.

Đương nhiên, đi kèm với những việc này chính là sự độc chiếm với “người bạn” hiếm hoi cũng cao vô cùng.

Slytherin vốn không có khái niệm chia sẻ, bạn cũng thế! (PHKB: Vol đại nhân à, độc chiếm người ta chỉ vì là bạn… thiệt hông đó???)Lại nói, trong bảy mươi mốt năm (!) cuộc đời trước, người miễn cưỡng có thể gọi là bạn chính là Abraxas Malfoy và Sirius Black (*)Chú thích (*):(PHY: Dựa theo gia phả thì lúc này, ông nội của chú Sirius [tạm gọi là Sirius III] trùng tên với hai vị Sirius khác trong gia phả Black.

Một vị là Sirius I [năm 1845 – qua đời khi mới 8 tuổi không rõ lí do] và vị kia chính là chú Sirius Black [cha đỡ đầu của Harry, bạn tốt của James Potter].)(PHKB: Ủa mà trước kia Vol đại nhân ngài sống dai vậy sao? Vậy mà cứ tưởng ngài chỉ có bảy mấy tuổi?)(!): Đã được chỉnh sửa sau khi tính toán lại năm sinh và năm mất của Vol đại.

Cám ơn phamngocminhtam nhé.(P/S: PHY *nội tâm sụp đổ*: Tại sao thông tin về năm sinh và năm mất mà ta có của các nhân vật sai bét thế này =_=)Hai người này, sau đều bị hắn giết, một là bởi vì Sirius Black dám lấy bí mật Trường Sinh Linh Giá của hắn và cái chết của đứa cháu mình uy hiếp hắn, còn một người có thể nói là do Abraxas xui xẻo, đến ngay lúc hắn đang phân tách linh hồn.Kẻ sau hắn còn có chút áy náy, còn kẻ trước – Voldemort hận còn chưa diệt hết gia tộc Black.Đương nhiên, nếu khắt khe mà tính, Abraxas vẫn được tính là bạn hắn, nhưng Sirius thì phải xem lại.Nhưng bây giờ, so với Harry, hai người kia không một người nào có thể giống với Harry Potter này được.

Hành vi của cậu ta….Nằm trên giường nhìn trần nhà, Voldemort không biết nên diễn tả thế nào.


Mọi hành động của Potter dường như chẳng liên quan gì đến chuyện hắn đã từng là Chúa Tể Hắc Ám hay là truyền nhân của dòng họ cao quý Slytherin – nếu hắn không ngu xuẩn đi chia cắt linh hồn thì hắn sẽ có được vinh quang vô hạn – điều này Voldemort chưa bao giờ nghi ngờ qua, Potter lại chẳng có chút nào nịnh nọt, ngược lại, toàn làm chuyện khiêu khích năng lực nhẫn nại của hắn.

Chưa kể, hắn còn là kẻ thù không đội trời chung với Cứu Thế Chủ.

Nịnh nọt không có là đương nhiên, nhưng vì sao ngay cả căm hận cũng không?Như lời cậu ta nói – mọi chuyện, hoàn toàn là nhìn thẳng vào hắn, vì hắn chính là hắn.

Chẳng vì thứ lợi ích hay thứ khác.Nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, Giáng Sinh đã qua được mấy ngày, tuyết rơi càng lúc càng nhiều mà chỉ còn vài tiếng là đến năm mới, hắn dám đảm bảo, mấy bà hộ sĩ kia sẽ rất vui vẻ mà nhốt hắn trong phòng, còn bên ngoài đang tổ chức một bữa tiệc chúc mừng năm mới mà Muggle hay làm.Tận đáy lòng, Voldemort cười lạnh, được rồi.

Cái tâm tình đố kị với mấy thứ ngu xuẩn kia hắn không còn nữa, chỉ mong lúc này hắn sớm làm giả được một thân phận mà đi khỏi chỗ này.

Còn về việc có trả thù hay không….Ha! Đừng bao giờ cho rằng Chúa Tể Hắc Ám là một người rộng lượng!“Ta nói là Chúa Tể Hắc Ám Voldemort, không phải nói Voldemort ngươi.

Ngươi để ý làm gì, ta cũng không có nói ngươi.

Ta chỉ nói một kẻ ta biết có trùng tên với ngươi mà thôi.”Một lời nói liền xuất hiện trong đầu hắn, đây là câu của tên nhóc kia dám thốt ra.

Cả hai đều là hắn đó có được không! – Voldemort đối với trí thông minh của con sư tử kia khinh bỉ vô cùng.Tính ra, lúc trước, hắn đối với kẻ thù của mình này cảm thấy rất bất mãn, Bế Quan Bí Thuật chẳng đâu vào đâu, pháp thuật thì yếu kém, đối mặt với hắn mà dùng Bùa Giải Giới.Đây là học trò mà Dumbledore dạy ra sao?Ngu muốn chết!Nhưng hơn nửa năm trước, thực lực mà cậu ta phát ra… hình như không phải????“Voldemort, dậy đi! Dậy đi!” Theo sau tiếng mở cửa – đóng cửa rồi tiếng gọi trong trẻo của kẻ duy nhất dám gọi tên hắn một cách hùng hồn như vậy.Voldemort uể oải nhìn về phía Potter, hỏi “Có chuyện gì?”Một điều tốt duy nhất về hai từ “quái vật” mà bọn Muggle gọi hắn thì – Không một kẻ nào dám làm phiền đến hắn, càng huống gì là bị sai bảo!Ngược lại, tên nhóc này cũng từng tự nhận là đồng loại của hắn nhưng chưa một người nhìn được năng lực “không giống người thường” như hắn, hơn nữa, tính cách của cậu ta vô cùng hòa đồng nên đương nhiên… mặc định là dễ bị sai bảo, mà nhìn cậu ta một thân bụi bặm cùng với cái đầu đầy mồ hôi cũng biết cậu ta lao động thế nào rồi.“Dậy đi, ta có cái này đem cho ngươi đó!”Harry hớn hở nói, Voldemort nhìn từ trên xuống dưới Harry một lượt, thấy trong tay cậu ta chẳng có gì thì mỉa mai “Trừ phi ngươi đem bảo vật Slytherin đến, còn không thì ta chẳng hứng thú!”Harry cho Voldemort cái lườm sắc bén, thấy hắn ta còn lười nhát chẳng muốn nhúc nhích, Harry chẹp miệng một cái rồi dứt khoát động thủ, đưa tay kéo Voldemort ngồi dậy.


“Dậy dậy, ta thực sự có thứ đưa cho ngươi đây.”Voldemort tức giận, tự ngồi dậy rồi hất tay Harry “Có cái gì chứ, ngươi chán sống rồi sao hả?”Harry không thèm để tâm, quay lưng đến bên giường mình ôm theo thứ gì đó được trải cái áo khoác cũ đè lên.

Voldemort khó hiểu “Cái gì đây?”“Ta vất vả lắm mới lén chôm được đấy, toàn thứ tốt nhất trong đám đó không đấy.” Harry đắc ý cười trộm.Voldemort cau mày “Ngươi đang nói cái gì thế?”“Ngươi cứ mở ra xem đi!” Harry thẳng hai tay, đưa món đó đến trước mặt Voldemort, giục hắn mở ra.Voldemort nghi hoặc mở ra, thấy thứ trong đó rồi thì vừa bực mình, vừa khinh bỉ nhìn Harry.

“Cái đống bánh kẹo này là gì đây? Thứ tốt trong đám đồ ăn? Ngươi chôm được cũng nhiều đấy nhưng ngươi cho rằng ta sẽ để ý đến đống bánh kẹo vớ vẩn này?”Trên tay Harry là một đống bánh kẹo và hai hộp sữa tươi, rất nhiều loại được đựng trên tờ giấy cứng.

Tên ngốc này cho rằng hắn sẽ thích cái đống đồ ngọt này?Harry chẹp miêng nhưng vẫn đẩy hết toàn bộ đống trên tay mình vào lòng Voldemort “Ta biết ngươi chắc chắn không thích chúng nhưng hoàn cảnh chúng ta vốn không có thứ gì đáng giá để ăn mừng cả.”Voldemort chán ghét gạt đống bánh kẹo và sữa ra khỏi quần áo mình.

“Ăn mừng cái gì? Cho dù năm mới có đến đi nữa cũng chẳng có gì đáng để chúc mừng hết.”Harry nghe vậy càng nản hơn “Năm mới cái gì? Hôm nay là sinh nhật ngươi đó có được không? Cả sinh nhật mình mà cũng không nhớ?”Bàn tay đang gạt bánh kẹo của hắn ngừng lại – Sinh nhật?!Harry nhìn hắn liền hỏi “Ngươi quên thật rồi sao?”Cảm giác trái tim chợt thắt lại một cái, Voldemort làm như không có gì trả lời “Ta vốn chẳng có gì để phải nhớ đến cả.”Sự trầm mặc nhanh chóng tràn lên giữa hai người, Voldemort cúi đầu chìm vào suy nghĩ.Sinh nhật? Cái ngày này trước khi quen được Abraxas và Sirius, không ai nhắc đến, sau khi vào Hogwarts, bảy năm cũng chỉ có Abraxas và Sirius tặng (tất nhiên trừ lần đầu tiên ra, các lần khác hắn không thèm mở, lí do: quà bọn chúng chẳng phải thứ gì "tốt lành".).Sau đó hắn lưu lạc nhiều nơi để xây dựng sự nghiệp, sau khi trở thành Chúa Tể Hắc Ám, còn ai nhớ đến sinh nhật nữa chứ? Nực cười làm sao, bây giờ tặng quà sinh nhật cho hắn lại là đối thủ sống còn của mình.“Nè” – Áo bị người giật giật , Voldemort hoàn hồn nhìn lại, cố giữ cho vẻ mặt không thay đổi gì, hỏi “Gì?”“Ngươi đó, cũng đừng có nghĩ đến chuyện quá khứ nhiều quá, làm vậy chỉ khiến ngươi mau già thôi.” Harry nói xong thì làm như tỉnh ngộ “Mà cũng phải, ngươi tính ra cũng già rồi mà.”Gân xanh nổi lên, Voldemort nghiến răng “Ngươi lại đang muốn chọc tức ta nữa hả?”Harry nhún vai “Ta nghĩ ngươi đang nghĩ như vậy.”“Ngươi…”Harry bật cười “Được rồi, được rồi.

Voldemort, chúc mừng sinh nhật!”Nụ cười tỏa sáng trong màn đêm, ngoài cửa sổ là tuyết rơi, ánh đèn xa xa phản chiếu làm cảnh nền, gương mặt Voldemort đang căm tức trở nên dịu lại.

Hồi lâu sau, hắn mới nói.“…Cám ơn!”Harry sững một lúc rồi cười thật tươi “Không thể có quà cho ngươi, đám bánh kẹo này làm quà vậy.” Harry cầm đại một bì bánh đặt vào tay Voldemort “Xem như quà cho ngươi đi! Khi nào chúng ta khá hơn, ta sẽ tặng món quà tốt hơn.”Voldemort nhìn bánh một lúc, cuối cùng vẫn là nhẹ bật một tiếng cười.

“Gryffindor ngu ngốc…”Câu mắng nhẹ từ miệng cựu Chúa Tể Hắc Ám chẳng có chút sức lực nào, Harry mới chẳng thèm để ý.

Nghiêng nghiêng cái đầu, đôi mắt xanh trong như hồ nước mùa thu.“Voldemort, mừng ngươi sinh nhật bốn tuổi!”Ánh mắt dịu đi, Voldemort chỉ đáp một tiếng “ừm” nhẹ nhàng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi