VỐN DĨ VÔ DUYÊN, MAY NHỜ EM BÓI CHUẨN


Có vẻ Chiêm Ny không phát hiện sự khác thường của Liễu Mộc Mộc, vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước.
 
Cô ta nhớ rất rõ giọng nói này, là vị luật sư vài hôm trước tới nhà cô ta thông báo di chúc của bố.
 
Hai người phía trước vẫn tiếp tục trò chuyện.
 
“Tiếc thật, tài sản của Chiêm Hoành Nghiệp cũng có phải ít đâu. Nếu sửa lại di chúc, cho dù không được nhận cổ phần công ty thì cô bé kia cũng nhận được hơn trăm triệu đấy.”
 
Vị luật sư đó cười nhạt: “Chiêm Hồi Thiên đối xử với em gái cũng khá tốt mà, tiếc gì chứ.”
 
Hôm đó lúc Chiêm Hoành Nghiệp nhắc tới chuyện sửa đổi di chúc cũng chỉ nói mơ hồ, cuối cùng vẫn chưa quyết định. Bây giờ cố chủ đã qua đời rồi, quan hệ hợp tác của ông ta và nhà họ Chiêm đã kết thúc.
 
Có người bỏ tiền bảo ông ta nói với người khác như vậy, nhưng ông ta cũng không nói dối, vậy cớ sao lại không làm. Dù gì cũng là chuyện nhà họ Chiêm, ông ta chỉ là người ngoài, kiếm tiền thì vẫn phải kiếm chứ.
 
Người bên cạnh cười lắc đầu: “Anh em ruột thịt còn tính toán chi li từng đồng. Bây giờ cô bé đó nhận được mấy đồng đâu chứ. Chờ sau này Chiêm Hồi Thiên kết hôn sinh con thì rảnh đâu mà cho em gái mình tiền nữa.”
 
Vị luật sư kia không nói gì thêm, có vẻ cũng đồng tình với câu nói này.
 
Hai người dần đi xa, còn Chiêm Ny vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi.
 
Hơn trăm triệu là bao nhiêu? Đối với một cô gái nhỏ chưa bắt đầu kiếm tiền, đây chính là số tiền mà cô ta dùng cả đời cũng không hết.
 
Vốn dĩ cô ta sẽ được nhận nhiều tiền như vậy, nhưng bây giờ, cô ta chẳng có một đồng nào hết.
 

Anh hai nói sẽ chăm sóc cô, nhưng chỉ là cho cô ta chỗ ăn chỗ ngủ thôi. Còn nếu thật sự muốn chăm sóc cô, vậy sao không chia tiền cho cô ta?
 
Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn khiến đầu Chiêm Ny ong lên. Thậm chí cô ta còn chẳng để ý tới Liễu Mộc Mộc bên cạnh, đứng một lúc thì đột nhiên chạy đi.
 
Liễu Mộc Mộc đứng im tại chỗ. Cô không đuổi theo cô ta mà chờ Đổng Chính Hào tìm tới chỗ mình.
 
Khi này cô cũng nghe thấy cuộc đối thoại kia. Theo cô thì tiền tài vốn là thứ có được nhờ may mắn, mất đi do số mệnh của mình thôi. Chúng ta không nên vì số mệnh định sẵn không tiền không tài mà ngừng phấn đấu, nhưng cũng không nên bị ám ảnh bởi sự thất thoát tiền bạc. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Ông nội đã dạy cô, họ có thể xem số mệnh, nhưng không thể hoàn toàn tin vào số mệnh.
 
Nhưng không phải ai cũng được dạy đạo lý này ngay từ nhỏ. Thấy tài sản hơn trăm triệu lướt qua mình như vậy, Chiêm Ny hụt hẫng cũng là điều dễ hiểu. Chuyện này chỉ càng chứng minh cô và cô ta khác nhau thôi.
 
“Cô bé nhà họ Chiêm đâu rồi?” Đổng Chính Hào bước tới, thấy chỉ có mình Liễu Mộc Mộc đứng đây thì thuận miệng hỏi một câu.
 
“Vừa rời đi trước rồi.”
 
Đổng Chính Hào thoáng bất mãn nhìn xung quanh: “Bỏ con lại đây một mình rồi đi?”
 
Liễu Mộc Mộc nhún vai: “Chắc là tâm trạng không tốt. Dì Khương đâu?”
 
Đổng Chính Hào đến tìm cô một mình, không thấy Khương Lệ bên cạnh ông.
 
“Đang nói chuyện với người nhà, không biết lại chuyện gì nữa.” Khuôn mặt Đổng Chính Hào có vẻ không kiên nhẫn, bình thường rất ít khi thấy vẻ mặt này ở ông.
 
Mỗi khi ra đường thì trình độ quản lý biểu cảm của bố cô cứ như ngôi sao nổi tiếng ấy.
 
Đổng Chính Hào bực bội cũng có nguyên do cả. Tang lễ hôm nay, ngoại trừ hai chị em Khương Lệ và Khương Giai thì còn có bố mẹ họ tham dự.
 
Cho dù chủ nhà họ Chiêm mới vừa kế thừa tài sản của Chiêm Hoành Nghiệp đã không nể tình đuổi mẹ kế là Khương Giai ra khỏi nhà, nhưng bà ta cũng là người vợ mà Chiêm Hoành Nghiệp cưới hỏi đàng hoàng.
 
Không có con rể ở đây, đương nhiên bố vợ, mẹ vợ phải ra mặt lên tiếng.
 
Thái độ của Đổng Chính Hào đối với người nhà Khương Lệ vẫn luôn rất lạnh nhạt. Ngày lễ tết nhất chỉ tặng quà gửi tới chứ chưa từng tới thăm, ông không dư kiên nhẫn để đối phó với nhà họ.
 
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Hai người mới nói tới nhà họ Khương thì Khương Lệ và bố mẹ bà cùng Khương Giai đã đi qua đây.
 
Mặc dù Khương Lệ không để lộ biểu cảm gì nhưng bước chân nặng nề, tốc độ đi cũng rất nhanh, có vẻ đang tức giận.
 
Đi sau là Khương Giai đang kéo tay một bà lão khoảng bảy, tám chục tuổi nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh. Hẳn đây là mẹ của hai chị em nhà này. Bên cạnh là một ông lão tuổi tác cũng tầm đó.
 
Hai ông bà lão nhìn thấy Đổng Chính Hào thì lập tức nở nụ cười: “Nghe nói hôm nay Tiểu Đổng cũng tới nên bố mẹ đặc biệt qua đây chào hỏi con này.”
 
Đổng Chính Hào lạnh nhạt gật đầu coi như chào hỏi với họ. Vậy mà hai người kia cũng không để ý thái độ này của ông.
 
Sau đó lại nghe bà lão kia nói: “Ầy, Giai Giai nhà bố mẹ thật sự quá xui xẻo, Tiểu Chiêm cũng không may, còn trẻ vậy đã qua đời, để lại một mình Giai Giai, không biết sau này con bé phải sống sao mới tốt đây.”
 
Bà ta vừa nói vừa liếc cô con gái lớn.
 

Khương Lệ cười lạnh, không thèm khách sáo nói: “Em ấy bán đại một căn trong mấy căn nhà của mình là đủ sống tốt hơn nhiều người rồi.”
 
Bà ta mất hứng đánh Khương Lệ một cái: “Cái con này, sao con lại nói em gái mình như thế? Con ở biệt thự mà lại để Giai Giai phải chen chúc trong căn nhà nhỏ mấy chục mét vuông, sống nhờ vào tiền bán nhà bán cửa à?”
 
Ui, Liễu Mộc Mộc mở rộng tầm mắt rồi.
 
Sau khi tới nhà họ Đổng, cô cứ tưởng không còn gia đình nào có thể khiến cô khiếp sợ nữa. Ai ngờ hôm nay lại mở mang rồi.
 
Đổng Chính Hào vẫn bình tĩnh, im lặng nghe họ nói.
 
Bố mẹ Khương Lệ vốn không phải người biết nhìn mặt người khác mà làm việc. Thế nên cho dù ông có nói gì thì cũng chỉ làm mọi việc ầm ĩ hơn thôi.
 
Bà lão kia thấy Đổng Chính Hào không nói gì thì chuyển mục tiêu sang Liễu Mộc Mộc, ánh mắt dò xét nhìn cô không có ý tốt.
 
Bà ta nói với Đổng Chính Hào: “Đây là đứa bé Tiểu Đổng mới tìm về nhỉ? Nghe nói tính tình con bé không tốt lắm? Tốt nhất là đừng bắt nạt Tiểu Kỳ nhà ta, Tiểu Kỳ chính là đứa con duy nhất của nhà họ Đổng đấy.”
 
Đổng Chính Hào chỉ im lặng. Đương nhiên ông thương con trai mình, nhưng có Liễu Mộc Mộc ở đây, ông chẳng dám thể hiện rõ sự thiên vị.
 
Con trai thì tốt thật, nhưng con gái thì… Ông không dám đắc tội!
 
“Mẹ thôi đi, có thể đừng nói nữa được không?” Khương Lệ liếc Khương Giai bằng ánh mắt hung ác, cắt ngang lời mẹ mình.
 
Cho dù bà ghét Liễu Mộc Mộc thì cũng chưa từng nói xấu cô trước mặt Đổng Chính Hào. Khương Giai nổi khùng nổi điên làm mẹ bà sợ nên giờ nào có cân nhắc tình cảnh của con gái cả.
 
Bà ta chẳng quan tâm tâm trạng con gái cả, không vui hừ một tiếng: “Không phải mẹ đang nghĩ cho con đó à? Mẹ còn nghe Giai Giai nói, cô bé nhà con khuyến khích con đuổi Giai Giai ra khỏi nhà con. Chuyện này có thật không?”
 
Nói rồi lại lườm Liễu Mộc Mộc: “Mới có mấy tuổi đầu mà tâm tư độc ác quá.”
 
Đổng Chính Hào ngạc nhiên nhìn Khương Lệ. Mấy hôm trước lúc ông về nhà đúng là có gặp Khương Giai. Lúc đó đang ngồi trong xe nên chẳng chào hỏi bà ta, nhưng không ngờ là bà ta bị đuổi ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Nếu cứ nói nữa thì kết quả sẽ không vui vẻ gì. Khương Lệ không thể mắng chửi bố mẹ mình được, chỉ đành chĩa mũi dùi vào Khương Giai.
 
“Khương Giai, sao suốt ngày em toàn nói lung tung với bố mẹ vậy?”
 
Khương Giai khoanh tay trước ngực, vui vẻ nhìn bố mẹ dạy dỗ Khương Lệ: “Chứ em nói có sai à? Anh rể, không phải em phàn nàn gì đâu, nhưng con cái nhận về từ bên ngoài cần phải được dạy bảo lại cho tốt. Chỉ chút lễ nghĩa cơ bản mà cũng không biết. Anh với chị em kết hôn nhiều năm như vậy rồi, nói kiểu gì thì em cũng là dì út trên danh nghĩa của con bé.”
 
Đổng Chính Hào do dự nhìn qua Liễu Mộc Mộc.
 
Nếu người bên cạnh ông lúc này là Đổng Duyệt thì ông còn có thể ép con mình xin lỗi Khương Giai.
 
Dù sao cũng không phải chuyện lớn, một câu xin lỗi là có thể giải quyết rồi. Trẻ con có tùy hứng đến cỡ nào thì cũng không thể vô lễ với họ hàng, người thân.
 
Nhưng cố tình người đó lại là Liễu Mộc Mộc, ông không dám làm gì cô.
 
Ai ngờ lần này Liễu Mộc Mộc lại rất hiểu chuyện. Dù bị Khương Giai chửi mắng, cô chỉ đứng dậy, cúi đầu nói với Khương Giai: “Thật sự xin lỗi, hôm đó là lỗi của cháu cả, là cháu không hiểu chuyện, mong dì út… Đừng trách cháu.”
 
Khuôn mặt Đổng Chính Hào và Khương Lệ đều lộ rõ vẻ khiếp sợ nhìn Liễu Mộc Mộc.
 

Khương Giai cực kỳ hài lòng trước thái độ của cô, phất tay tha thứ: “Được rồi, dì cũng không thèm chấp nhặt với con.”
 
Dù có bố mẹ, anh rể và Khương Lệ ở đây nhưng bà ta vẫn có thể dạy dỗ được con nhóc này. Nghĩ vậy, tâm trạng bà ta tốt hơn rất nhiều.
 
“Đi thôi bố mẹ, chúng ta về nhà.” Khương Giai nói.
 
Bà lão kia đáp một tiếng, trước khi đi còn không quên kéo Khương Lệ dặn dò: “Em gái con sống cũng chẳng dễ dàng gì. Sau này có chuyện thì giúp con bé một chút, biết chưa?”
 
Khương Lệ lạnh mặt không đáp.
 
Thấy Khương Lệ không nói gì, bà ta nhìn sang Đổng Chính Hào: “Tiểu Đổng à, coi như nhà mẹ nhờ cả vào con đấy.”
 
Bà ta không nói Khương Lệ nhà bà ta mà là nhà bà ta.
 
Đổng Chính Hào ghét nhất là mấy lời này. Nhưng không thể phát cáu với người lớn tuổi, đành cho là mình xui xẻo, định cách xa họ chút.
 
Khương Giai dẫn bố mẹ rời đi. Đổng Chính Hào cũng đang định đi thì thấy Liễu Mộc Mộc đứng im không động đậy.
 
Trong lòng ông còn đang nghĩ, hôm nay cô hiểu chuyện thật, biết chừa mặt mũi cho người làm bố là ông, sắp xếp mọi chuyện rất thỏa đáng.
 
Nhưng còn chưa vui mừng xong thì ba người nhà Khương Giai mới đi xa vài chục mét bỗng nhiên rớt vào một cái hố, cả người nghiêng đi, giày cao gót bay lên, nơi mắt cá chân kêu răng rắc một tiếng.
 
Khương Giai hét lên, dập mặt xuống đất.
 
Một chuỗi động tác liên tiếp diễn ra.
 
Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, Đổng Chính Hào cứng đờ quay người nhìn con gái lớn của mình.
 
Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn ông, nở nụ cười như thường ngày: “Bố có muốn qua giúp họ không?”
 
Yết hầu Đổng Chính Hào động đậy: “Chuyện là… Thế nào?”
 
“Không có gì. Chỉ là vừa nãy con thật lòng thật tâm nhận họ hàng thôi mà.”
 
Không phải ai cũng giống Đổng Chính Hào, có thể miễn dịch trước số mệnh của cô. Nếu cô cố ý muốn làm gì thì người khác vẫn sẽ dính vận xui. Nhất là những người có quan hệ gần gũi với cô, ví dụ như em trai hoặc dì út. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Đổng Chính Hào im lặng thật lâu.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi