VỐN DĨ VÔ DUYÊN, MAY NHỜ EM BÓI CHUẨN


Nghe thấy Vệ Tuyết hỏi, cô mới đáp: “Không biết nữa. Mình thấy Tiết Lam cứ ho mãi mà chẳng tỉnh lại.”
 
“Hay bị ốm rồi?”
 
Tiền Hiểu Manh xuống giường, chân giẫm lên chiếc ghế đẩu lại gần Tiết Lam, đưa tay sờ lên trán cô nàng, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Mặt cậu ấy lạnh quá.”
 
Liễu Mộc Mộc cũng đưa tay qua sờ thử. Lúc trước chỉ cảm thấy tay Tiết Lam rất lạnh, giờ mới phát hiện cả mặt cô nàng cũng lạnh như thế.
 
“Hình như không giống bị sốt lắm.” Tiền Hiểu Manh nói.
 
Liễu Mộc Mộc suy nghĩ rồi ghé vào tai Tiết Lam, không ngừng gọi tên cô nàng: “Tiết Lam, Tiết Lam, dậy đi…”
 
Gọi như vậy năm, sáu lần, tiếng ho khan cuối cùng cũng dừng lại. Tiết Lam vốn đang như mất đi tri giác mơ màng mở mắt.
 
Vừa mở mắt đã nhìn thấy Tiền Hiểu Manh nằm sấp nơi đầu giường, bên cạnh là Liễu Mộc Mộc đang ngồi xổm, còn Vệ Tuyết ở giường đối diện giơ hai chiếc điện thoại bật đèn pin chiếu vào người cô nàng.
 
Cô nàng mờ mịt hỏi, “Có chuyện gì hả?”
 
“Cậu không có cảm giác gì hết hả?” Tiền Hiểu Manh nhanh mồm nhanh miệng nói, “Vừa nãy cậu ho dữ lắm, cứ như muốn ho bay cả phổi ra ngoài, làm tụi mình sợ chết khiếp.”
 
“Thật à? Mình không có cảm thấy gì cả.” Tiết Lam được Liễu Mộc Mộc đỡ dậy. Lúc này, Liễu Mộc Mộc lại sờ tay cô nàng thử, có vẻ đã ấm áp hơn chút.
 
“Muốn uống nước không?” Vệ Tuyết ở đối diện hỏi.
 
“Đúng rồi, để mình lấy nước nóng cho cậu.” Tiền Hiểu Manh nhảy xuống ghế, chạy tới bàn Tiết Lam tìm ly, sau đó tìm phích nước nóng rót một ly nước nóng mang qua cho cô nàng.
 
“Cảm ơn, mình thấy tốt hơn rồi.” Tiết Lam nhỏ giọng nói cảm ơn, cầm ly uống mấy ngụm hết ly nước.
 
Thấy cuối cùng cô nàng cũng đỡ hơn, chắc sẽ không ho nữa, mọi người mới thả lòng tâm trạng.
 

Nhưng tâm trạng mới thả lỏng thì lại thấy bối rối.
 
Sau khi xác nhận Tiết Lam thật sự không sao, cũng không cần tới bệnh viện, các cô mới tắt đèn pin điện thoại, trở về giường mình ngủ tiếp.
 
Một đêm cứ vậy bình an trôi qua. Sau nửa đêm, Tiết Lam không còn ho nữa. Chỉ là buổi sáng, sắc mặt cô nàng không tốt lắm, không biết có phải sau nửa đêm không ngủ tiếp được hay không.
 
Ngày đầu tiên khai giảng cần phải nhận sách vở, đồng phục và quân phục dùng trong kỳ huấn luyện quân sự. Đủ chuyện cứ xen lẫn vào nhau, trông khá hỗn loạn.
 
Giữa trưa bốn người trong ký túc xá hẹn cùng tới nhà ăn trường học. Nghe nói mỗi trường đại học nổi tiếng nào cũng có một nhà ăn khó tả. Nhà ăn sẽ cung cấp menu trong truyền thuyết, thức ăn trên đó thuộc dạng có thể khiến người khác phi thăng.
 
Ví dụ như khoai tây xào dưa hấu gì đó… Nghe cũng khiến người ta chờ mong lắm.
 
Các cô mới rời khỏi dãy phòng học, Liễu Mộc Mộc đã nhìn thấy một người quen mặt đứng dưới lầu, là Từ An Trạch, bạn trai của Tiết Lam, cũng là người đưa cô nàng tới ký túc hôm qua.
 
Mặc dù chỉ mới gặp một lần nhưng dù sao mặt mũi cũng ưa nhìn, vẫn dễ nhận ra hơn người bình thường.
 
Tiết Lam cũng nhìn thấy Từ An Trạch, cô nàng khá bất ngờ bởi vì anh ta không nói sẽ đợi mình dưới này. Tiết Lam ngại ngùng dừng bước, nhỏ giọng nói với mấy người Liễu Mộc Mộc: “Thật sự xin lỗi, bạn trai mình tới đón mình, mình…”
 
“Không sao, không sao. Hôm nào tụi mình lại hẹn sau, cứ đi với bạn trai cậu trước.” Tiền Hiểu Manh cắt ngang.
 
Vừa nói vừa hăng hái nhìn bạn trai Tiết Lam thêm vài lần.
 
Thấy Tiết Lam chạy qua chỗ Từ An Trạch, kéo tay anh ta, cùng nhau thân mật đi xa, Tiền Hiểu Manh lại bày ra vẻ mặt hâm mộ: “Lúc nào mới có một người đứng chờ mình dưới lầu để cùng đi ăn chứ?”
 
“Bọn mình không phải người chắc?” Vệ Tuyệt hỏi một câu cực sắc bén.
 
“Ý mình là anh trai nhỏ đẹp trai ấy.”
 
Liễu Mộc Mộc đi bên cạnh Tiền Hiểu Manh, hừ một tiếng: “Cậu dám kỳ thị chị gái nhỏ xinh đẹp!”
 
“Có đâu, có đâu.” Ba người cười vui vẻ chạy tới mục tiêu hôm nay, nhà ăn.
 
Tiếc là nhà ăn chẳng có menu như truyền thuyết đồn đại, chỉ có hàng tân sinh viên đông nghìn nghịt.
 
May là ba người cùng đi, Tiền Hiểu Manh phát triển tế bào vận động nhất đứng trong nhà ăn, ánh mắt sắc bén đảo xung quanh tất cả bàn ăn.
 
Trông thấy một bàn sắp ăn xong, cô ấy nhanh chóng chạy tới, nhìn chằm chằm người ta.
 
Hai người bị cô ấy tia trúng là hai đàn anh học năm hai đại học. Thấy cô ấy nhìn chăm chú như vậy thì động tác xới cơm vô thức nhanh hơn, nhường lại chỗ ngồi cho cô ấy.
 
Liễu Mộc Mộc và Vệ Tuyết thì xông vào dòng người mua cơm. Một bữa cơm mà như đánh trận, khiến người ta mệt bở hơi tai.
 
Lúc ăn cơm, Tiền Hiểu Manh còn nói với các cô: “Mấy đàn anh tốt bụng ghê, còn chủ động nhường chỗ cho mình nữa.”
 
Hai người tận mắt nhìn thấy cô ấy dùng ánh mắt “đe dọa” các đàn anh thế nào, chỉ đành liếc mắt nhìn nhau, câm như hến.
 
Được rồi, cứ để cô ấy nghĩ rằng mình gặp được người tốt đi.
 
Liễu Mộc Mộc cảm thấy lý do độc thân của mình và Tiền Hiểu Manh khác nhau. Cô là do mệnh số nó vậy, còn Tiền Hiểu Manh là do thần kinh thô.
 
Ngày đầu tiên khai giảng, mọi người bắt đầu làm quen với trường mới, lớp mới.
 
Ngày thứ hai sẽ phải huấn luyện quân sự. Quá trình huấn luyện quân sự thì cũng chỉ có vậy, khởi động xong thì đứng trong tư thế quân sự.
 
Nhất là dưới cái nóng như chảo dầu thế này, đứng tư thế quân sự cũng đủ để giết nửa cái mạng của người ta.
 
Dưới ánh mặt trời, mồ hôi lăn xuống theo sườn mặt. Liễu Mộc Mộc nghe thấy có người đằng sau nhỏ giọng nói kem chống nắng chẳng dùng được, bây giờ chỉ có nước trát xi măng lên mặt mới chống nắng được thôi.
 
Mấy người đằng trước nghe câu này thì đều nén cười, kết quả bị huấn luyện viên phát hiện, phạt thêm năm phút đứng tư thế quân sự.
 

Lúc chiều, có người say nắng ngất xỉu, được huấn luyện viên đưa tới phòng y tế.
 
Mọi người phát hiện cách trốn học này cũng tốt lắm, thế là liên tiếp “bị say nắng”. Huấn luyện viên sau khi đưa hai người đi, ánh mắt sâu kín liếc qua bọn họ, bổ sung: “Vào phòng y tế hết đi, hôm nay thiếu bao nhiêu thì mai tập bù.”
 
Mấy sinh viên vốn đang lắc lư người, lập tức eo không mỏi, chân không đau, bảy tỏ mình có thể đứng thêm nửa tiếng nữa.
 
Huấn luyện viên cũng không phải không quan tâm trạng thái cơ thế bọn họ thật. Lúc thời tiết nóng đến đỉnh cao, huấn luyện viên cho bọn họ giải tán mười phút để uống nước, nghỉ ngơi.
 
Mọi người tìm chỗ có bóng cây, chẳng thèm để ý mặt đất có bẩn hay không, cứ vậy ngồi xuống.
 
Liễu Mộc Mộc nhìn qua Tiết Lam ngồi bên cạnh mình. Môi cô nàng có hơi tái nhợt, ánh mắt cũng ngẩn ngơ.
 
“Tiết Lam, cậu sao rồi? Nếu cơ thể không khỏe thì xin huấn luyện viên nghỉ đi.” Liễu Mộc Mộc xích lại gần cô nàng, hạ giọng hỏi thăm.
 
Tiết Lam lắc đầu: “Mình không sao, chỉ là vừa nãy đột nhiên thấy rất mệt thôi.”
 
Liễu Mộc Mộc không yên tâm sờ lên trán cô nàng, nhiệt độ cơ thể cô nàng luôn thấp hơn người khác một chút.
 
Buổi trưa cô thấy sắc mặt Tiết Lam còn tốt lắm mà, kết quả tới chiều thì tệ đi hẳn, không lẽ là say nắng mất rồi?
 
Vừa lúc huấn luyện viên đi qua bên này, cô đứng dậy định báo cáo thì thấy Tiết Lam bỗng nhiên ho khan.
 
Giống như hôm đó, tiếng ho khan nặng nề, biểu cảm nhăn nhó dữ tợn, cả khuôn mặt nghẹn lại tới đỏ bừng, khiến cho tất cả mọi người chú ý nhìn qua.
 
Mọi người đang định xúm lại hóng hớt thì bị huấn luyện viên chạy tới đuổi ra: “Tránh ra, tránh ra. Túm tụm lại đây làm gì, tránh ra hết.”
 
Lúc huấn luyện viên chạy tới, Liễu Mộc Mộc và Vệ Tuyết đang vỗ lưng cho cô nàng nhưng không có hiệu quả.
 
“Em ấy bị làm sao?” Huấn luyện viên hỏi.
 
“Bọn em cũng không biết. Từ đêm đầu tiên, lúc ngủ bạn ấy đã bị thế rồi.” Tiền Hiểu Manh trả lời thay.
 
Huấn luyện viên nhìn thoáng qua ba người: “Các em chung phòng ký túc à?”
 
“Dạ.” Vệ Tuyết gật đầu.
 
“Được. Vậy đưa em ấy vào phòng y tế trước, các em đi theo.”
 
Huấn luyện viên lại gần, có vẻ định cõng Tiết Lam đi. Tiết Lam khoác một tay trên lưng thầy ấy, một tay khác khi nãy che miệng hạ xuống, tất cả mọi người đều nhìn thấy màu đỏ nơi lòng bàn tay cô nàng.
 
Ho ra máu?
 
Mấy người Liễu Mộc Mộc giật cả mình. Huấn luyện viên không cõng cô nàng nữa mà ôm ngang người tới phòng y tế luôn.
 
Do khác biệt về thể chết, sau khi huấn luyện viên cao lớn đưa Tiết Lam tới phòng y tế được năm phút rồi, ba người mới hổn hển chạy tới.
 
“Tiết Lam sao rồi?” Lúc mấy người Liễu Mộc Mộc tới tìm Tiết Lam và huấn luyện viên thì bác sĩ còn đang hỏi bệnh.
 
Thấy ba người tới cũng không để lộ vẻ mặt không vui, chỉ xua xua tay, bảo các cô đứng một bên rồi hỏi tiếp.
 
“Tình huống thế này đã kéo dài bao lâu rồi? Có chụp X quang chưa?”
 
Tiết Lam thoáng do dự rồi đáp: “Lúc học cấp ba từng có ạ. Em đã kiểm tra cơ thể, phổi bình thường, không có bị lao, cũng không tra ra nguyên nhân bị bệnh. Sau này bác sĩ nói với em có thể là do áp lực học tập lớp mười hai quá lớn, nên đây là bệnh tâm lý thôi.”
 
“Không ta ra nguyên nhân bị bệnh? Lần kiểm tra gần đây nhất của em là khi nào?” Bác sĩ tiếp tục hỏi.
 
“Nửa tháng trước khi nhập học ạ. Em có mang theo kết quả kiểm tra, đang để trong ngăn tủ ạ.” Tiết Lam trả lời.
 
“Em đi lấy giúp bạn ấy cho.” Tiền Hiểu Manh vội vàng giơ tay.
 

“Được, em đi lấy đi.”
 
Tiết Lam đưa chìa khóa ngăn tủ cho Tiền Hiểu Manh, cô ấy mau chóng chạy đi.
 
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Tiền Hiểu Manh mang một chiếc túi trở lại. Bên trong túi có ảnh chụp X quang, còn có đủ loại kết quả kiểm tra.
 
Bác sĩ lấy ra nhìn một lúc, gật đầu: “Đúng là trông rất bình thường, cũng không phải bị dị ứng hen suyễn, thân thể cũng khá khỏe mạnh.”
 
Bác sĩ lại nhìn Tiết Lam, nhíu mày: “Đáng lẽ sẽ không bị bệnh nghiêm trọng như vậy mới phải. Cũng có khả năng là bệnh tâm lý thật. Hay là vậy đi, hôm nay em ho ra máu, nên không loại trừ khả năng sẽ xuất huyết tiếp, vẫn nên tới bệnh viện chụp X quang xác nhận.”
 
“Bác sĩ, để bọn em đi cùng bạn ấy cho.” Tiền Hiểu Manh vội nói, sau đó cả ba người cùng nhìn qua huấn luyện viên.
 
Huấn luyện viên suy nghĩ rồi mới nói: “Các em nói tên và lớp của mình ra, để thầy lưu số điện thoại lại luôn. Lát nữa thầy sẽ liên hệ với giáo viên hướng dẫn của các em. Sau khi khám bệnh xong thì quay lại ngay, nếu tình hình nghiêm trọng thì phải nói cho thầy biết trước.”
 
“Biết rồi ạ.” Ba người ngoan ngoãn trả lời, đồng thời trao đổi số điện thoại với huấn luyện viên.
 
Mặc dù Liễu Mộc Mộc không phải người lớn lên ở Khánh Thành nhưng vẫn khá quen thuộc với các bệnh viện ở nơi đây. Thế là dứt khoát dẫn các bạn mình tới bệnh viện Khánh Thành II luôn.
 
Tới bệnh viện rồi đăng ký, chụp ảnh, cứ vậy một vòng đã hơn năm giờ chiều.
 
Giống lần khám trước, cơ thể Tiết Lam rất khỏe mạnh. Bác sĩ nghe nói Tiết Lam có ho ra máu thì quan sát tình trạng cơ thể của cô nàng liên tục, còn đo huyết áp, đến quá trưa thì tình trạng vẫn ổn định.
 
Cuối cùng bác sĩ chỉ đành nói: “Nếu như thật sự không yên tâm thì có thể ở lại bệnh viện quan sát một đêm để xem tình trạng thế nào.”
 
Mấy người Liễu Mộc Mộc bàn bạc với nhau một lát, quyết định để hai người ở lại bệnh viện đêm nay để chăm sóc Tiết Lam, không về nữa.
 
Tiết Lam không muốn làm phiền các cô nên nhắn tin cho bạn trai mình, anh ta nói lát nữa sẽ đến.
 
Lúc Tiết Lam chờ bạn trai tới, cô nàng bỗng nhiên hạ giọng nói nhỏ: “Thật ra hồi trước mình đã tìm đến rất nhiều bác sĩ nhưng đều không tìm được nguyên nhân bị bệnh. Sau đó mẹ mình tìm tới một vị phù thủy.”
 
Liễu Mộc Mộc khá hiếu kỳ, phù thủy là cách gọi huyền sư của những người sống ở miền Bắc. Trường phái của họ hơi khác so với trường phái của huyền sư, nghe nói rất thần kỳ.
 
Có lẽ là sợ các bạn cùng phòng không tin nên Tiết Lam cẩn thận quan sát biểu cảm của các bạn mình.
 
Kết quả thấy ai cũng chăm chú nhìn mình, gương mặt trông chờ như muốn bảo cô nàng nói tiếp.
 
“Sau đó thì sao?” Tiền Hiểu Manh vội hỏi.
 
“Vị phù thủy đó nói mình bị động kinh, nhưng không phải động kinh thật, mà là động kinh giả.”
 
“Động kinh không phải là chướng ngại tâm thần hả? Động kinh giả… Nói tới nói lui không phải cũng là bệnh tâm lý thôi à?” Tiền Hiểu Manh phản ứng rất nhanh.
 
Liễu Mộc Mộc chưa từng nghe qua bệnh gọi là động kinh giả, tò mò hỏi: “Thế vị phù thủy đó có nói cách chữa cho cậu không?”
 
Tiết Lam lắc đầu: “Ông ta nói trường hợp như mình thì cứ để vậy, dần dần sẽ tốt thôi. Thật ra hồi đó mình cũng cảm thấy bệnh tình chuyển biến tốt rồi, thế nhưng không biết vì sao lúc đến trường rồi lại trở nặng.”
 
Cô nàng vừa nói xong, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, là Từ An Trạch đến.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi