VỐN DĨ VÔ DUYÊN, MAY NHỜ EM BÓI CHUẨN


Có vẻ bên Phương Xuyên lại gặp phiền phức gì đó. Trên đường tới nhà họ Lưu, điện thoại Yến Tu lại reo lên. Chuông điện thoại vang vọng trong xe, Yến Tu đành đưa điện thoại qua cho cô bắt máy.
 
Liễu Mộc Mộc cực kỳ tự nhiên nhận lấy, ấn nối máy.
 
Giọng Phương Xuyên vang lên: “Vừa rồi kiểm tra thì phát hiện ông cụ trúng cổ chết, nhưng thuốc trong tay chúng tôi không thể giết chết bọn cổ trùng đó được.”
 
May mắn là kinh nghiệm bọn họ phong phú, khi tiếp xúc với thi thể đều mặc đồ phòng hộ. Nhớ lại mấy chấm đen lít nha lít nhít bu đầy trong máu, Phương Xuyên không khỏi tê rần da đầu.
 
“Vậy tạm thời đừng động vào thi thể, báo cáo kết quả kiểm tra lên trụ sở chính.”
 
Cách giải quyết mà Yến Tu nói làm Phương Xuyên ở đầu dây bên kia sững sờ. Trước đây khi xảy ra trường hợp tương tự chưa từng phải báo cáo lên trụ sở chính cho rườm rà. Mặc dù phía trụ sở chính cũng sẽ đưa xuống phương án giải quyết nhưng rất mất thời gian, thông thường đều là Yến Tu tự mình xử lý.
 
“Vụ án này rất phức tạp ư?” Phương Xuyên hạ giọng hỏi.
 
“Không phức tạp, nhưng nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận chút.”
 
“Đã hiểu.” Phương Xuyên cũng không hỏi anh từng tới hiện trường chưa mà đưa ra kết luận nguy hiểm. Thân là người cộng tác với nhau, anh ấy một trăm phần trăm tin tưởng Yến Tu.
 
Sau khi cúp máy, Liễu Mộc Mộc đột nhiên hỏi: “Buổi đấu giá lúc sáng có quan hệ với cái chết của ông cụ không?”
 
“Sao em nghĩ vậy?” Yến Tu không trả lời mà hỏi ngược lại.
 
“Buổi sáng có rất nhiều người không rõ lai lịch tới tham gia đấu giá, có vẻ như bọn họ đều tới vì bức tranh của nhà họ Lưu. Chiều này thì người sở hữu bức tranh đó lại chết. Ai mà chẳng liên hệ hai chuyện đó với nhau chứ.”
 
Liễu Mộc Mộc nhìn sườn mặt hoàn hảo của Yến Tu, như muốn dùng mắt đào ra chút bí mật nào đó.
 
“Vì sao em cảm thấy bọn họ không rõ lai lịch?” Anh hỏi tiếp.
 
Liễu Mộc Mộc: “Trịnh Tuyên nói bọn họ không thuộc giới đồ cổ, cho nên em mới nhìn thử tướng mạo bọn họ… Vậy là em đoán đúng hả?”
 
Yến Tu nở nụ cười, sau đó nói: “Đoán sai.”
 
Liễu Mộc Mộc: …
 
Vậy anh cười cái gì? Chế giễu cô hả?
 
Tức chết đi được! Thật sự muốn biến thành cây xương rồng, đập nát cái bản mặt khó ưa của anh.

 
Nhưng vì muốn biết đáp án, cô đành bấm bụng bỏ qua cho kẻ hèn trước mặt, gặm mãi không tha câu hỏi cũ: “Nói chung thì vẫn có chút liên quan đúng không?”
 
“Em rất hứng thú với vụ án này à?” Yến Tu nghiêng đầu nhìn cô.
 
Liễu Mộc Mộc che giấu tâm tư, thu hồi ánh mắt: “Thì trùng hợp nghe được nên quan tâm thôi.”
 
“Nếu tò mò thật thì…”
 
Đôi mắt Liễu Mộc Mộc lóe sáng.
 
“Chờ sau khi kết án thì để Phương Xuyên kể em nghe.”
 
Nói tóm lại là trước khi phá được án, đừng hòng biết được gì.
 
Liễu Mộc Mộc đơn phương tuyên bố chia tay mười phút với bạn trai tương lai để bày tỏ sự phẫn nộ của bản thân.
 
Bởi vì ngồi vòng đu quay làm tốn chút thời gian nên phải bốn mươi phút sau bọn họ mới tới được nhà họ Lưu.
 
Mấy viên cảnh sát mà Phương Xuyên dẫn tới còn đang lấy lời khai ở nhà họ Lưu. Khi thấy Yến Tu bước vào, anh ấy hơi ngạc nhiên, bởi vì bình thường Yến Tu không ăn mặc như vậy, khi làm việc anh toàn tao nhã, lạnh nhạt như gió.
 
Với ngoại hình của Yến Tu, nếu không phải do anh khó lại gần thì phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt của bọn họ đã bị san bằng bởi các cô gái luôn rồi.
 
Sau đó, anh ấy nhìn thấy Liễu Mộc Mộc lảng vảng đi sau Yến Tu.
 
“Sao cậu lại dẫn em ấy tới?” Sau khi hỏi xong, Phương Xuyên lại thấy sai sai. Khựng lại một chút, bỗng nhiên anh ấy kinh hãi, “Vừa nãy hai người đi cùng nhau à?”
 
Liễu Mộc Mộc ghét bỏ ra mặt: “Đúng vậy.”
 
Phương Xuyên nhìn qua Liễu Mộc Mộc, lại nhìn về Yến Tu, do dự hỏi: “Đang hẹn hò?”
 
Mặc dù hỏi thế nhưng trong mắt anh ấy toàn là: Cậu nhất định phải nghĩ cho kỹ rồi trả lời, chỉ cần cậu đáp “Phải” thôi thì cậu chính là cầm thú.
 
Nếu anh trả lời không phải, có phải anh sẽ còn không bằng cầm thú không?
 
Cho nên Yến Tu quyết định mặc kệ anh ấy, bước vào nhà họ Lưu, chuyển sự chú ý của Phương Xuyên về vụ án: “Thi thể đâu?”
 
“Trên lầu ba, phong tỏa rồi.”
 
“Có manh mối gì không?”
 
“Có.” Nói tới đây, sắc mặt Phương Xuyên nghiêm túc hơn hẳn, “Còn nhớ vụ án trước không? Tôi đã điều tra lại, phát hiện trong nhà mấy người chết đều xuất hiện những dấu vết không thể nhìn thấy bằng mắt thường giống nhà họ Tống, ngay cả nhà họ Lưu đây cũng có.”
 
Yến Tu khẽ gật đầu, không bày tỏ biểu cảm gì đặc biệt.
 
“Thế nhưng nguyên nhân chết của bọn họ khác nhau. Chẳng lẽ hung thủ tự dưng muốn đổi cách giết người?” Phương Xuyên nhíu mày nói.
 
“Xem thi thể trước rồi nói.”
 
Thấy Yến Tu đi vào phòng khách, ánh mắt mấy người nhà họ Lưu và ba người Vương Nguyên Bạch đang bị cưỡng chế ở lại đều nhìn qua anh.
 
Mấy người nhà họ Lưu vẫn còn nhớ Yến Tu. Một bức tranh ba trăm nghìn lại tăng giá lên tận hơn mười triệu, muốn người ta quên cũng khó.
 
“Cậu không phải là…” Chú hai của Lưu Trung Hằng ngạc nhiên nhìn anh đi tới, đang định nói gì đó.
 
Yến Tu chỉ lạnh nhạt liếc ông ta một cái, không hề phản ứng lại.
 
Bên kia, Vương Nguyên Bạch đi tới trước mặt Yến Tu.
 
Anh ta mím môi thật chặt, lộ rõ tâm trạng không vui.
 
Nếu được thì anh ta cũng chẳng muốn gặp Yến Tu, nhưng ai mà ngờ, khó khăn lắm mới bàn bạc xong với bên nhà họ Lưu, đang định tới mua bức tranh cổ thì lại phát hiện chẳng những ông cụ đã chết mà bức tranh cũng mất tiêu.
 
Tình huống này khiến anh ta không thể không yêu cầu người nhà họ Lưu báo án.
 
Yến Tu: “Mời cậu giải thích lý do mình xuất hiện ở hiện trường.”
 
Vương Nguyên Bạch nghiến răng, anh ta có thể đáp cho qua bọn cảnh sát phụ trách vụ án kia, nhưng không thể làm vậy với Yến Tu.
 
Cho dù bây giờ không nói thì chờ người nhà họ Lưu bị lấy lời khai xong, anh cũng sẽ biết mục đích chuyến đi lần này của anh ta thôi.
 
Sao lại xui xẻo vậy chứ, lần nào cũng đụng phải anh!

 
Vương Nguyên Bạch sầm mặt nói: “Tôi đến nhà họ Lưu mua tranh.”
 
Lúc nói chuyện, anh ta luôn nhìn chằm chằm Yến Tu như muốn nhìn ra thứ gì trên mặt anh. Nhưng khiến anh ta thất vọng rồi, Yến Tu không chút phản ứng với chuyện này.
 
Đây chính là điều Vương Nguyên Bạch ghét nhất ở anh, người khác sẽ chẳng bao giờ nhìn ra ý định của anh.
 
“Mua tranh.” Anh cố ý nhấn mạnh hai từ này, khiến sắc mặt Vương Nguyên Bạch càng thêm âm u.
 
Cảm giác như anh biết tất cả mọi chuyện nhưng lại giả vờ như mình chẳng biết gì cả, ánh mắt nhìn anh ta như thể nhìn một con ruồi mất đầu bay loạn xạ.
 
“Mua đồ mà cũng cần báo cáo với cậu sao?” Giọng điệu Vương Nguyên Bạch xen lẫn ý mỉa mai.
 
Yến Tu nhìn anh ta: “Đương nhiên là không, đây là tự do của cậu.”
 
Anh không nói gì thêm với Vương Nguyên Bạch mà lên lầu ba cùng Phương Xuyên.
 
Liễu Mộc Mộc thấy không ai để ý mình thì cũng đi lên theo.
 
Bước vào căn phòng Lưu Tây Kinh tử vong, Phương Xuyên đưa một đôi găng tay cho Yến Tu. Anh nhận lấy rồi đeo vào, sau đó đẩy cửa vào phòng.
 
Sau khi được Yến Tu cảnh báo, Phương Xuyên liền bảo tất cả mọi người rút lui khỏi phòng, cho nên mọi thứ bên trong chưa bị ai chạm vào, dù là lồng kính bị vỡ hay thi thể biến dị trên giường.
 
Liễu Mộc Mộc nhìn qua cánh cửa mở một nửa, khi thấy khuôn mặt tiều tụy đến sợ dính đầy máu thì cô hít vào một ngụm khí lạnh. Phương Xuyên vội vàng kéo cô qua một bên, không cho cô nhìn tiếp.
 
Trước khi chết, có lẽ người nằm trên giường đã bị hành hạ rất đau khổ. Kiểu chết này khiến người không khỏi cảm thán, rốt cuộc thì người hạ cổ phải có oán hận thâm sâu thế nào mới ra tay như vậy.
 
Yến Tu vào phòng mười mấy phút mới đi ra, phát hiện Liễu Mộc Mộc xanh mắt đứng một bên thì thuận miệng hỏi: “Sợ à?”
 
Liễu Mộc Mộc lặng lẽ lùi lại, từ chối lại gần anh.
 
Yến Tu: …
 
Lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ như vậy, đúng là một trải nghiệm mới lạ.
 
Phương Xuyên vội vàng cắt ngang hai người, hỏi Yến Tu: “Sao rồi? Phát hiện gì không?”
 
“Đã trúng cổ một thời gian rồi. Người trộm tranh và người hạ cổ trùng chưa chắc là cùng một người, chỉ là trùng hợp nên ông cụ chết vào hôm nay thôi.”
 
Phương Xuyên nhíu mày: “Vậy là sao?”
 
Yến Tu hơi trầm tư: “Loại cổ trùng này có tên là cổ Kim Đen, thuộc chủng loại cổ trùng cổ xưa. Theo như tôi biết thì cách luyện chế không còn được truyền lại cho nên sợ là các cổ sư hiện nay không ai luyện chế được nó. Cho dù có được nó trong tay thì cũng chưa chắc sẽ dùng để giết người.”
 
“Vì sao lại không?” Phương Xuyên khó hiểu.
 
“Để đối phó với một người bình thường thì cậu có dùng con dao mình cất giữ lâu năm không?” Phương Xuyên lắc đầu, đương nhiên là không rồi.
 
“Đối với cổ sư, cổ Kim Đen cực kỳ quý hiếm.” Anh dừng một chút rồi lại nói, “Cổ Kim Đen rất nhỏ, mắt thường không thể thấy được. Thời gian nó tồn tại có thể lên tới mấy trăm năm. Bọn chúng có thể thức dậy theo giờ mà cổ sư đã định sẵn, sau đó cắn nuốt người bị ký sinh.”
 
“Còn có thể định thời gian trước ư? Nếu vậy không phải sẽ rất khó tìm ra hung thủ à? Theo lời cậu nói thì người hạ cổ chưa chắc là các cổ sư hiện nay, vậy thì hẳn là lớn tuổi rồi. Vừa lớn tuổi vừa không màng tới độ quý hiếm của cổ Kim Đen.” Phương Xuyên khó xử, “Vậy phải tìm người này ở đâu đây?”
 
Yến Tu không trả lời, chỉ có đôi con người tối sầm.
 
Phương Xuyên như chợt nhớ tới chuyện gì, lại vội hỏi: “Mấy người từng bước vào căn phòng này có bị truyền nhiễm không?”
 
“Người chết không phải nguồn gốc lây lan cổ trùng, chỉ cần không chạm vào máu ông ta thì mức độ truyền nhiễm sẽ không cao như vậy.”
 
“Nguồn gốc lây lan cổ trùng à… Nói thế thì có khả năng trong nhà họ Lưu vẫn còn nguồn gốc lây lan cổ trùng. Chẳng lẽ là bức tranh bị mất kia?” Phương Xuyên không khỏi suy đoán.
 
“Lát nữa đi hỏi con cái của người chết thử, có lẽ bọn họ có biết gì đó.”
 
Phương Xuyên vội vàng xuống lầu, còn Yến Tu thì ung dung theo sau.
 
Liễu Mộc Mộc đi bên cạnh anh, nhìn sườn mặt anh, cứ cảm giác anh đang có tâm sự.
 
Có vẻ anh đã nhận ra ánh mắt Liễu Mộc Mộc, cho nên quay đầu hỏi: “Nhìn gì?”
 
“Anh đang lo lắng chuyện gì?”
 
Hàng lông mi Yến Tu hơi rung.
 
Liễu Mộc Mộc cười híp mắt hỏi: “Có cần em giúp không? Em giảm giá hai mươi phần trăm cho anh, không được không nhận phiếu giảm giá này đâu đấy.”

 
Anh giật giật môi dưới: “Đắt quá.”
 
“Hừ!” Khó lắm mới có một lần thầy Liễu chủ động làm chuyện tốt mà lại không nhận, đánh giá kém!
 
Bọn họ vừa xuống lầu hai đã thấy trong phòng khách lại xảy ra chuyện.
 
Người nhà họ Lưu sau khi bị lấy lời khai thì rất bực bội. Có người đang xem điện thoại, có người thì đi qua đi lại trong phòng.
 
Con trai thứ hai của người chết, Lưu Bắc Quy và con trai trưởng Lưu Bắc Vọng thì cãi nhau ầm ĩ.
 
Lý do cãi nhau của hai người bọn họ đương nhiên là bức tranh cổ bị mất kia. Lưu Bắc Quy tức giận chỉ vào anh cả của mình, như thể bản thân chẳng có lỗi gì cả: “Nếu không phải là anh đặt bức tranh đó trong nhà thì bố cũng không bị người ta hại chết!”
 
Biểu cảm Lưu Bắc Vọng cứng đờ, trừng mắt nhìn người em trai cùng bố khác mẹ, khí thế hừng hức chẳng kém: “Đó là ý của bố. Đừng nghĩ tôi không biết chú đang nghĩ gì, rõ ràng là chú ghen tỵ vì bố giao đa số đồ cổ cho tôi quản lý.”
 
“Tôi không quan tâm đó có phải là ý của bố hay không, nói tóm lại là anh hại chết bố.”
 
Mấy cô em gái của Lưu Bắc Quy cũng đứng về phía anh ruột mình, bắt đầu chỉ trích theo. Cô em gái nhỏ nhất nói thẳng ra lời trong lòng mọi người: “Bố bị hại chết, rõ ràng là Trung Hằng ở trong nhà nhưng lại không bảo vệ ông nội mình được, chẳng lẽ anh cả nghĩ mình không sai à? Cho dù chuyện này bị truyền ra ngoài thì mọi người cũng chẳng bênh anh đâu. Tóm lại, chúng ta phải bàn lại chuyện phân chia gia sản.”
 
Liễu Mộc Mộc đứng trên bậc thang nghe trận cãi vã dưới lầu, nhìn mà chỉ muốn than thở.
 
Bố ruột chết rồi, người thân tạm lấy ông cụ ra làm cái cớ để phân chia gia sản.
 
Đột nhiên cô rất muốn tin tưởng là ông Lưu mù không thèm nhà họ Lưu thật. Gia đình kiểu này, ngoại trừ tiền bạc thì làm gì còn gì nữa.
 
“Mấy người nằm mơ đi!” Lưu Bắc Vọng cực kỳ tức giận, nhìn như muốn đánh nhau.
 
Nhưng mấy người Lưu Bắc Quy cũng không vừa. Thấy tình hình không ổn, Phương Xuyên vội hét lớn: “Cãi gì mà cãi.”
 
Anh ấy lạnh mặt đi lên tách bọn họ ra, sau đó dẫn Lưu Bắc Vọng tới trước mặt Yến Tu.
 
“Không biết vị cảnh sát này muốn hỏi gì?” Lưu Bắc Vọng có vẻ hơi thận trọng trước mặt Yến Tu.
 
“Ông biết gì về bức tranh trong phòng đã bị mất kia?”
 
Lưu Bắc Vọng không chút do dự mà đáp: “Bức tranh đó là thứ thời trẻ bố tôi ăn lời được. Sau này bố tôi tìm người định giá, ít nhất cũng phải mấy triệu tệ. Ông cụ thích bức tranh đó nhất, khi bị bệnh cũng muốn treo tranh trong phòng. Hết cách, tôi đành cho người làm một chiếc lồng kính chống trộm để bảo vệ bức tranh đó, không ngờ vẫn bị người ta trộm mất.”
 
“Ông biết bức tranh đó mua được từ đâu không?”
 
“Chuyện này… Hình như là một nơi gọi là Song Lâm.” Thân là con trai trưởng, đương nhiên Lưu Bắc Vọng cũng biết nhiều về chuyện xưa của Lưu Tây Kinh hơn.
 
Yến Tu tiếp tục hỏi: “Bố ông ngã bệnh từ khi nào?”
 
Lưu Bắc Vọng suy nghĩ rồi do dự đáp: “Khoảng chừng… Trước khi ăn Tết vài ngày. Vốn dĩ sức khỏe ông cụ rất tốt, không biết vì sao lại đột nhiên ngã bệnh. Đi khám thì bệnh viện không tra ra nguyên nhân cụ thể, chỉ phát hiện vài bệnh vặt trước đó, có lẽ là lớn tuổi rồi nên sức khỏe cũng yếu đi. Chúng tôi đặc biệt mời bác sĩ và y tá về nhà để tiện chăm sóc, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.”
 
“Cảm ơn ông đã phối hợp. Nếu nhớ ra chuyện gì liên quan tới bức tranh thì ông có thể liên lạc với phía cảnh sát bất cứ lúc nào.”
 
“Được, được.” Lưu Bắc Vọng liên tục gật đầu đồng ý.
 
Đã hỏi đầy đủ các câu cần hỏi rồi nên Phương Xuyên bàn bạc với Yến Tu một lúc, sau khi lấy lời khai của người nhà họ Lưu và ba người từ trụ sở chính xong thì thả người.
 
Vừa lúc đó, trụ sở chính gửi phương án xử lý cổ Kim Đen cho Phương Xuyên. Anh ấy cho người giải quyết thi thể trên lầu rồi khiêng đi.
 
Bận rộn tới hơn năm giờ chiều, cuối cùng cảnh sát cũng rời khỏi nhà họ Lưu.
 
Tất cả rời đi hết, Lưu Bắc Vọng khi nãy còn khúm núm trước mặt cảnh sát mới lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
 
“A lô, là cậu Vương à? Bức tranh thật vẫn còn trong tay tôi, cậu có còn cần không?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi