VỐN DĨ VÔ DUYÊN, MAY NHỜ EM BÓI CHUẨN


Sau đó có âm thanh ầm ĩ vang lên, xen lẫn trong đó là tiếng Phương Xuyên rất rõ ràng, anh ấy đang nói: “Gọi xe cứu thương!”
 
Liễu Mộc Mộc quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy được mấy viên cảnh sát đi tới đi lui.
 
Yến Tu ôm cô đi ra ngoài. Liễu Mộc Mộc ngồi trong vòng tay anh, tay vòng lên cổ anh. Khoảng cách hai người rất gần, khiến mùi màu tươi trên người cô hòa cùng hơi thở của anh.
 
Không những thế, cô còn không ngại gần thêm, siết chặt cánh tay anh, cả người rúc trong ngực anh.
 
Yết hầu Yến Tu giật giật, dừng chân lại hỏi cô: “Đau lắm à?”
 
“Hơi hơi thôi, chỉ là sợ anh ôm em không nổi thì em ngã mất.”
 
Tư thế này khiến cô rất lo lắng tay anh không đủ khỏe, khiến cô còn chưa được vận chuyển tới xe thì đã rơi xuống mặt đất vì tay anh mất lực.
 
“Nếu em còn nói thêm câu nào thì tôi sẽ ném em xuống.”
 
Liễu Mộc Mộc lập tức im lặng.
 
Chuyện vừa xảy ra trong nhà nhỏ khiến cho các viên cảnh sát đã bận rộn nay còn bận hơn. Phương Xuyên kêu to bảo xe cứu thương ngừng lại, có lẽ là vì anh ấy đã xác nhận dù là xe cứu thương cũng không cứu nổi nghi phạm.
 
Lữ Dao ngã sập dưới sân, bên trên người ả ta là một chậu hoa bằng sứ trắng vỡ nát, cánh hoa màu đỏ rơi tán loạn.
 
Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu, chậu hoa duy nhất trong nhà cũng ra đi trong chuyến này rồi, chậu hoa vỡ nát, kết cục tệ nhất là có người chết trong nhà, hóa thành ma ám người.
 
Liễu Mộc Mộc thở dài, nói nhỏ: “Em đã nhắc nhở bà ta mà bà ta nào có nghe.”
 
Chắc khi đó Lữ Dao nghĩ cô chỉ nguyền rủa ả ta, nhưng thật sự không phải, Liễu Mộc Mộc không phải người sẽ tốn thời gian nói nhảm.
 
Yến Tu nhìn cô, sắc mặt thoáng bất ngờ.
 

Liễu Mộc Mộc ghé bên tai anh khẽ nói: “Anh lén nói em biết khi nãy anh làm gì bà ta được không?”
 
“Ngậm miệng lại.”
 
Cô bĩu môi: “Keo kiệt.”
 
Hơi thở ấm áp phả vào tai làm cơ thể Yến Tu hơi cứng đờ.
 
Thấy Yến Tu đi ra, Phương Xuyên nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tự dưng có chậu hoa từ trên rơi xuống, rơi trúng ngay bà ta nên chết luôn rồi.”
 
Vừa rồi khi kéo Lữ Dao ra ngoài, không ai biết chậu hoa rơi xuống từ khi nào, ả ta còn chưa kịp thốt nên câu nào thì đã bị đè chết.
 
Nhìn từ dưới lên có thể thấy dây kẽm cố định chậu hoa đang đón gió bay phấp phới, hôm nay ả ta thật sự rất xui.
 
“Sau này đừng trồng cây ở ngoài bệ cửa sổ nữa.” Yến Tu nói với Liễu Mộc Mộc.,
 
“Cái đó là do chủ trước của căn nhà nãy trồng. Sau khi lấy lời khai xong thì nhờ anh dọn hết mấy chậu hoa đó giúp em nha.” Liễu Mộc Mộc tự nhiên nhờ vả Phương Xuyên.
 
Phương Xuyên cạn lời, trọng tâm câu chuyện của hai người có sai quá không đó?
 
Anh ấy xua xua tay, nói với Liễu Mộc Mộc: “Được rồi, hai người mau tới bệnh viện trước đi. Chờ xử lý ổn thỏa chuyện bên này thì tôi lấy lời khai của em sau.”
 
Sau đó anh ấy nhìn tấm lưng rướm máu của Liễu Mộc Mộc, đặc biệt dặn dò Yến Tu: “Đi xe cảnh sát đi.”
 
Trên đường tới bệnh viện, Liễu Mộc Mộc nằm trên chân Yến Tu ở ghế sau. Cô đau muốn khóc, vừa kêu la thảm thiết vừa nói từng câu đứt quãng: “Này, này, có phải lọ thuốc đó hết hạn sử dụng… Á…”
 
Yến Tu cầm một lọ chất lỏng không biết là gì bôi lên vết thương sau lưng cô. Nước thuốc giống hệt cồn, chạm vào da thịt làm cô tê dại. Một lần nữa Liễu Mộc Mộc lại nghi ngờ lớp da sau lưng mình bị rửa trôi luôn rồi.
 
“Nhịn chút, lát nữa sẽ hết đau.” Yến Tu dành thời gian an ủi cô, đương nhiên nếu cô cảm thấy đây là an ủi.
 
“Vừa nãy anh cũng lừa em như vậy, nhưng giờ vẫn đau kìa.”
 
Yến Tu bình tĩnh đáp: “Đó là vì em mới hỏi một phút trước thôi.”
 
“Thật á? Sao em cảm giác như một tiếng rồi vậy nè.” Liễu Mộc Mộc đau đến mức mất đi cảm giác, chắc là thuốc bắt đầu phát huy tác dụng rồi. Cô thở dốc một lát rồi nghiêng đầu, gối đầu lên đùi anh, “Em cảm thấy hình như nước thuốc có ảnh hưởng tới não em ấy.”
 
Nên cô mới mất đi khái niệm thời gian.
 
“Cảm giác của em đúng rồi, sau khi dùng thì em sẽ biến thành một bạn nhỏ thiểu năng.” Yến Tu đậy kín nắp lọ thuốc rồi đặt một bên, dùng khăn tay lau nước thuốc dính trên người giúp cô.
 
“Phụt phụt…” Viên cảnh sát đang lái xe ở ghế trước không nhịn được mà cười thành tiếng.
 
Liễu Mộc Mộc quên mất đằng trước còn có người, cô nhắm mắt lại, cả quãng đường không nói thêm câu nào.
 
Một lát sau, cô lại nằm không yên, kéo kéo cà vạt của Yến Tu rồi nói nhỏ: “Con quái vật tấn công em là cái gì vậy?”
 
Yến Tu giữ bàn tay hư hỏng của cô lại, hạ giọng trả lời: “Cương thi.”
 
“Hả? Loại cương thi đã trưởng thành ấy hả?”
 
Liễu Mộc Mộc thoáng nghi ngờ. Mặc dù cô chưa từng thấy cương thi nhưng trong sổ ghi chép của ông nội cô có viết, cương thi không linh hoạt như thế.
 
Cô vẫn nhớ trong đó có viết, sự hình thành của cương thi có liên quan tới địa hình đặc biệt. Cương thi có độ tuổi càng lớn thì sẽ càng linh hoạt. Cương thi không thể tự chủ bản thân, bọn chúng chỉ có bản năng khát máu.
 
Con quái vật mà Lữ Dao dẫn theo có thể là đứa con chưa chào đời của ả ta, vậy không thể xuất thân từ niên đại xa xưa được. Nhưng độ linh hoạt của nó hơn hẳn những gì ghi trong sổ, thậm chí còn nghe hiểu lời con người nói chứ không dựa vào chiêu trò điều khiển đơn giản của chủ nhân.
 
“Không. Con cương thi kia có vài điểm đặc biệt.” Yến Tu hơi nhíu mày.
 
Bên phía trụ sở chính chỉ có thể thông qua vài đặc điểm đặc trưng để nhận định đó là cương thi, nhưng tới giờ vẫn chưa tìm được chi tiết quá trình luyện chế.
 

Có lẽ là Lữ Dao đã tự cải tiến phương pháp luyện chế cương thi, nhưng hồ sơ của ả ta rất sạch sẽ nên anh cảm thấy tỉ lệ khả năng này xảy ra là không cao. Dù sao thì muốn luyện chế được cương thi phải thí nghiệm rất nhiều lần.
 
Có khả năng là có người cải tiến phương pháp giúp ả ta rồi dạy cho ả ta hơn.
 
Nếu vậy, rốt cuộc thì Lữ Dao tự tìm Liễu Mộc Mộc theo ý mình hay theo ý của chủ mưu sau lưng ả ta?
 
Xe cảnh sát nhanh chóng lái tới bệnh viện. Vết thương trên người Liễu Mộc Mộc toàn là vết thương ngoài da, thứ trông thảm nhất chỉ có vết thương trên lưng, phải may rất nhiều mũi.
 
Sau khi giải quyết xong vết thường, cô được băng bó y như xác ướp cứng ngắc rồi đưa vào phòng bệnh.
 
Liễu Mộc Mộc nằm trên giường, đầu quay qua chỗ Yến Tu thảm thương hỏi: “Lưng em có bị sẹo không?”
 
“Có.”
 
Liễu Mộc Mộc vùi đầu vào gối, rơi vào cảm xúc đau thương không kìm nén được.
 
Yến Tu giúp cô kéo chăn lên che lại đoạn băng vải quấn quanh eo thon, sau đó ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, lên tiếng hỏi: “Vì sao Lữ Dao tìm em?”
 
Hai chân anh đặt song song, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
 
Nhưng Liễu Mộc Mộc lại vờ như không nghe, lẳng lặng quay đầu đi chỗ khác.
 
“Vậy anh hỏi một câu khác, bà ta chủ động tới tìm em vì muốn lấy cổ Trường Mệnh hay có ai khác sai khiến?”
 
Liễu Mộc Mộc kinh ngạc quay đầu, đáy mắt toàn là: Sao anh biết!
 
Yến Tu giơ tay giữ chặt cằm cô, đầu ngón tay chạm vào làn da tinh tế của cô, nhướn mày: “Trả lời.”
 
“Bà ta không nói cho bất kỳ ai hết.” Đây chính là ưu điểm của năng lực sứ giả của thần, không ai giấu được chuyện mà cô muốn biết, nhưng “hậu quả” lại thê thảm quá.
 
Nếu Yến Tu đã biết thì Liễu Mộc Mộc cũng chẳng giấu giếm, đồng thời lại hỏi điều mình thắc mắc: “Sao anh biết em có cổ Trường Mệnh?”
 
“Lúc em đốt cổ Trường Mệnh, tôi đang đứng cách đó không xa quan sát.”
 
Bởi vì kinh ngạc nên Liễu Mộc Mộc hơi nhếch miệng nhỏ: “Anh thấy à?”
 
Cô chớp chớp mắt, ngơ ra cả buổi mới nghi ngờ hỏi: “Nếu biết từ lúc đó rồi thì sao anh không cản em lại?”
 
Yến Tu không đáp mà hỏi ngược lại: “Em cảm thấy vì sao?”
 
Cô cảm thấy… Ai biết được tác dụng của cổ Trường Mệnh thì đều không cưỡng lại được lợi ích của nó, đây chính là thứ có thể thay đổi số mệnh, còn hiểu quả hơn cả sửa mệnh nữa, mà không chỉ dùng một lần rồi bỏ đâu.
 
Tuy rằng rất nhiều thầy bói tự nói bản thân có thể sửa mệnh, nhưng thực tế thì trong lịch sử chỉ có lác đác vài lần sửa mệnh thành công thôi, mà những thầy bói tham gia vào nghi thức đa số đều chết thảm.
 
Thế nhưng nếu dùng cổ Trường Mệnh thì chẳng cần phải trả giá đắt gì, cho nên nó mới càng quý giá.
 
Cô nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh, chợt một suy nghĩ táo báo lóe lên. Nhưng mà, sao vậy được!
 
Ngay lúc này, Yến Tu bỗng nghiêng người, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô. Anh cụp mắt nhìn cô rồi nói: “Liễu Mộc Mộc, em luôn nói muốn tôi trở thành bạn trai của em, bây giờ em đã đổi ý chưa?”
 
“Chưa!” Câu trả lời cực kỳ dứt khoát.
 
Yến Tu nở nụ cười: “Em định dùng cách gì để khiến tôi rung động?”
 
Hả?
 
Đáy mắt cô hiện lên vẻ khó hiểu, sau đó cô đáp: “Nhưng anh là người em bói ra…”
 
Cô đã bói ra rồi thì anh phải thuộc về cô chứ, chuyện này không phải là hiển nhiên à?
 

Khóe miệng Yến Tu hơi nhếch lên, anh véo cái mũi nhỏ của cô: “Đó là gian lận, nếu gian lận trong phòng thi thì sẽ bị phạt.”
 
Quai hàm Liễu Mộc Mộc căng cứng. Cô chỉ muốn tìm bạn trai thôi, vì sao còn phải tra hỏi lương tâm như vậy chứ?
 
“Hửm?”
 
Giọng anh khiến Liễu Mộc Mộc thoáng run rẩy, một cảm giác tê dại truyền từ đáy lòng ra khắp người cô.
 
Cô giữ lấy đầu ngón tay lưu luyến gương mặt mình, nhẹ nhàng lắc lư, khẽ phàn nàn: “Từ nhỏ đến lớn em toàn gieo quẻ để thi toán, giám thi có đuổi em khỏi phòng thi bao giờ đâu.”
 
“Nhưng giám thị lúc ấy không phải bạn trai tương lai của em.” Yến Tu chậm rãi nói, “Điều kiện thay đổi thì đương nhiên quy định cũng nghiêm ngặt hơn.”
 
“Vậy anh nới lỏng quy định ra chút.” Cô giữ lấy đầu ngón tay của anh lắc lư.
 
“Không được.”
 
Liễu Mộc Mộc sầu khổ suy nghĩ, thi kiểu này thì khó quá.
 
“Vậy cho anh hôn một cái nhé?” Cô thử hỏi.
 
Yến Tu chỉ cười không đáp, anh nhìn vào mắt cô, giọng điệu như đang dỗ dành: “Bỏ qua lý do đó, nói cho tôi biết, vì sao lại muốn tôi làm bạn trai em?”
 
“Bởi vì…”
 
Bởi vì gì giờ?
 
Trước khi gặp Yến Tu, cô cũng không nghĩ quẻ bói hôm đó là sự thật. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh, trái tim cô đột nhiên nhảy lên như đã quyết định.
 
Anh phải thuộc về cô, không ai có thể cướp được.
 
“Bởi vì em thích anh mà.” Cô cong cong mi mắt như vầng trăng khuyết, “Em thích anh, cho nên anh làm bạn trai em nhé?”
 
Yến Tu nhìn cô gái nhỏ trước mặt nở nụ cười ngọt ngào tươi rói, yết hầu chuyển động lên xuống, không trả lời câu hỏi của cô.
 
“Thích tôi ở điểm nào?”
 
Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ, ông Lưu mù cũng từng hỏi cô câu hỏi tương tự.
 
Khi đó cô trả lời thế nào nhỉ?
 
“Thích anh vì anh đẹp trai, còn lì xì cho em nữa.”
 
Lý do nông cạn y hệt dự đoán của anh. Nếu là người khác, có lẽ anh còn chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
 
Thế nhưng anh vẫn cứ ngồi đó và nghe cô nói tiếp.
 
“Lúc trước chỉ có ông nội với ông Lưu mù lì xì cho em thôi, anh là người thứ ba đó.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi