VỐN LÀ NHÂN DUYÊN

Hai người yêu nhau, cần phải đi chung một con đường, cần phải có chung một số phận. Cho dù số phận ấy có ra sao thì đó cũng vẫn là một điều hạnh phúc. Khi ta còn trẻ, có thể không có thứ gì, chỉ có tình yêu là không thể không có. Khi tuổi đã về già, thứ gì cũng có thể mất đi, duy chỉ có tình yêu là không thể biến mất. Thứ quý giá nhất trong đời người chính là duyên phận.

Vân San vòng tay ôm chặt lấy Hạo Vũ, lắng nghe từng nhịp đập vững vàng của trái tim anh, cảm nhận được rõ ràng niềm vui nỗi buồn trong tâm can Trịnh Hạo Vũ.

"Chúng ta...có thể trở về chứ?". Cô hơi ngập ngừng, xen lẫn một chút bối rối ngẩng đầu lên hỏi đại ma vương.

"Đương nhiên có thể trở về"

"Vậy...anh và chị Đan Thanh..."

Vốn dĩ cô rất muốn nói: anh và chị ấy sẽ như thế nào? Sau này chúng ta sẽ ra sao? Trên con đường sự nghiệp của anh, có nhìn thế nào cũng cảm thấy em không hề xứng đáng, bởi vậy, Hạo Vũ...anh đã nghĩ kỹ chưa???

Đại ma vương dường như có thể dùng mắt thường để mổ xẻ suy nghĩ ở tận sâu trong lòng Vân San thì phải, anh khẽ buông cô ra, dùng bàn tay to lớn của mình nắm chặt lấy hai vai cô, ánh mắt ngập tràn kiên định: "Nhất định sẽ không hối hận"

Trong cuộc đời này, lời nói của ai cũng đều có thể không đáng tin, chỉ riêng mình những câu thốt ra từ miệng Trịnh Hạo Vũ là có thể tin tuyệt đối, huống hồ biểu tình của anh hiện tại lại vô cùng chân thành như vậy, Vân San có muốn không tin cũng không được.

Cô gật gật đầu: "Nhất định không hối hận".

***

Ngày hôm sau, Hạo Vũ dắt Vân San đến thăm gia đình của bác sĩ đẹp trai - Quách Cảnh Đức.

Khi hai người tới, nhân tài của nền y học nước nhà đang bận rộn ôm một thằng nhóc tám tháng tuổi trong lòng, bàn tay vàng ngọc xưa nay chỉ cầm dao mổ, bây giờ lại cầm một chiếc trống đồ chơi, huơ huơ lắc lắc dỗ con trai, có dỗ thế nào thằng bé cũng nhất định không chịu nín.

"Bận rộn quá nhỉ?". Hạo Vũ thản nhiên dựa vào cửa chính, cười cười nói với Cảnh Đức.

"Vũ, cậu đến sao không gọi trước". Nói rồi, Cảnh Đức lại chợt nhìn thấy sau lưng Vũ còn có Vân San, cho nên bổ sung thêm: "Cả San San đến nữa à? Hai người vào nhà đi".

Vân San cúi đầu chào ân nhân của mình, sau đó bẽn lẽn đi theo Trịnh Hạo Vũ vào nhà. Nửa phút sau, một người phụ nữ rất xinh đẹp từ phòng bếp cũng bước ra.

Lam Lam tay ôm một bé gái cũng chừng tám tháng tuổi, mặt mày giống hệt đứa bé trai trong tay Cảnh Đức như đúc, tươi cười nói: "Em nghe anh Đức kể về anh Vũ nhiều rồi, hôm nay mới được gặp mặt".

Nói rồi cô lại quay sang Vân San: "Đây là vợ chưa cưới của anh Vũ phải không? Xinh đẹp quá"

Vân San vừa định xua tay phủ định thì đại ma vương đã hờ hững lên tiếng: "Khi nào anh kết hôn, em và Đức nhất định phải đến thành phố A một chuyến đấy"

"Nhất định"

...

Sau khi ăn cơm cùng gia đình Cảnh Đức, Hạo Vũ và Vân San lên máy bay quay trở về thành phố A.

Lần này, Vũ không được Vân San về căn nhà ở tiểu khu Vạn Kim Phúc mà đem cô đến thẳng biệt thự của tư gia, dự định thông báo với cha mẹ: đây mới chính là người phụ nữ anh thực lòng muốn kết hôn.

"San San, đến rồi"

Từ lúc xuống khỏi máy bay, Vân San nằm trong xe của Hạo Vũ ngủ ngon lành, cho đến khi đại ma vương dừng xe lại, quay sang gọi cô, Vân San mới chậm chạp mở mắt.

"Vũ...đây là đâu vậy?". Vân San nhìn qua khung cửa kính xe, thấy khung cảnh trước mắt không phải là căn nhà số 14 quen thuộc mà là một biệt thự lộng lẫy hoàn toàn xa lạ, đành ngơ ngác quay sang hỏi Trịnh Hạo Vũ.

"Nhà anh". Đại ma vương khóe miệng có hơi cong lên: "Đem em tới, chào ba mẹ".

"Em...hơi sợ".

Quả thực, Vân San vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối diện với ba mẹ của Hạo Vũ, hai bàn tay cô cứ nắm chặt lấy nhau, tâm trạng hơi run run.

"Không sao, đừng sợ. Có anh ở đây"

Nói rồi, Trịnh Hạo Vũ xuống xe, dắt tay Vân San đi vào trong nhà.

Phải nói rằng, biệt thự của gia đình Hạo Vũ còn hoành tráng hơn gấp cả trăm lần nhà số 14 của anh. Bên trong phòng khách xa hoa, Trịnh Văn Nhiên đang ngồi uống trà, đọc báo. Mẹ của anh ngồi bên cạnh chăm chú xem mấy trang báo mạng về đứa con trai vàng ngọc Trịnh Hạo Vũ, nét mặt ngập tràn tự hào.

"Ba, mẹ".

Nghe tiếng của con trai cả, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, Trịnh Văn Nhiên nhìn thấy Vũ đang nắm chặt tay Vân San đứng ở cửa chính nét mặt liền ngay lập tức sầm xuống.

"Con trai của mẹ đã về rồi à?". Mẹ của Hạo Vũ tươi cười chạy tới, chăm chú quan sát gương mặt của con trai một hồi, vui vẻ lên tiếng.

"Mẹ, con đem cô ấy trở về"

Đại ma vương vừa dứt lời, bên ngoài lại có tiếng mở cửa, tiếp theo đó truyền đến giọng nói của Trịnh Thiên Vỹ: "Con trai thứ hai của ba mẹ cũng về rồi đây, hôm nay gia đình mình đông đủ thế?"

"Vỹ...". Vân San nén vui vẻ hạ thấp giọng, quay sang cười cười với Thiên Vỹ. Mới có mấy ngày không gặp, cô cũng nhớ nhị thiếu gia muốn chết.

Thiên Vỹ nháy nháy mắt với cô, sau đó đi đến trước mặt mẹ mình nói: "Lần này mẹ nhiều tuổi nên hồ đồ rồi, con mắt nào của mẹ nhìn thấy con yêu cô gái này hả? Là anh con chọn đấy, chị dâu của con đấy".

"Thì...mẹ cứ tưởng..."

"Con mụ Đan Thanh nói với mẹ thế à?"

"Ừ"

"Con biết ngay mà, may mà anh con còn tìm được cô ấy. Nếu không...chậc chậc". Trịnh Thiên Vỹ ra vẻ bất lực, vuốt vuốt cằm, điệu bộ trông buồn cười vô cùng.

"Ai mà biết được Đan Thanh nó lại trở nên như vậy, cũng tại ba con..."

Trịnh Văn Nhiên ngồi yên lặng lắng tai nghe bọn họ nói chuyện nãy giờ, bây giờ lại bị vợ mình đổ hết mọi tội lỗi lên đầu như vậy, đành phải tức giận nói: "Người chọn nó làm vợ cho thằng Vũ không phải là bà sao?"

Hạo Vũ ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc giữa ba mẹ mình, đành phải lên tiếng phá vỡ cục diện căng thẳng như dây đàn: "Người con muốn kết hôn là cô gái này"

Trịnh Văn Nhiên buông tờ báo: "Chuyện này bàn sau đi"

"Chị dâu đỡ cho anh hai một viên đạn ở Vịnh Caribe, còn cứu anh ấy khỏi rắn hổ lục đầu vàng, năm xưa ở nhà kho còn dùng tay mình ngăn chó dại cắn anh hai, chữa cho anh ấy khỏi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế OCD, còn..."

Thiên Vỹ còn chưa nói hết câu, cả hai ba mẹ anh đã đồng thời ngạc nhiên hỏi lại: "Vũ khỏi bệnh sạch sẽ rồi?"

Trịnh Thiên Vỹ kiên định gật đầu: "Khỏi hoàn toàn rồi, tất cả nhờ công của chị dâu".

"Thật chứ? Vũ, con uống ly nước này mẹ xem nào". Mẹ của anh hớt ha hớt hải, cầm ly nước trên bàn đưa lên miệng Trịnh Hạo Vũ.

Đại ma vương không phản kháng, cũng chẳng từ chối, anh cứ mặc nhiên để mẹ rót nước vào miệng mình. Mẹ của anh thấy vậy thì mừng không kể xiết, vội vàng chạy lại ôm lấy cánh tay chồng: "Ba nó, con trai đã khỏi bệnh hoàn toàn rồi. Nó hết sạch sẽ thật rồi kìa. Tạ ơn trời"

Trịnh Văn Nhiên ngẫm nghĩ một lát, trong lòng ngập tràn vui sướng nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng khiên cưỡng: "Cưới thì cưới đi".

Không đồng ý mới lạ. Năm xưa, ông vì chữa bệnh ưa sạch sẽ cho con trai mà đã hao tâm tổn sức không ít, cô gái kia dù gia cảnh không xứng đáng với Trịnh Hạo Vũ nhưng ít ra còn có một trái tim thuần khiết, còn một lòng một dạ vì con ông, thứ phụ nữ miệng nam mô bụng một bồ dao găm như Trần Đan Thanh mới thực sự là đáng sợ.

Trịnh Văn Nhiên tin, con mắt nhìn người của đứa con trai có tư chất xuất chúng của mình không sai bao giờ, ông cũng chưa từng thấy một Hạo Vũ lúc nào cũng lạnh nhạt với sự đời, ánh mắt nay lại ấm áp vui vẻ như vậy. Chỉ cần con trai sống một đời an yên hạnh phúc, với ông thế là toại nguyện rồi!!!

***

Sau khi trở về, Trịnh Thiên Vỹ ngồi chung xe với Hạo Vũ và Vân San, cùng trở về tiểu khu Vạn Kim Phúc.

"Anh hai, San San, uống rượu không?"

"Hả? Uống rượu á?". Vân San từ khi bước ra khỏi biệt thự của gia đình đại ma vương đến giờ, trong lòng vẫn sung sướng đến mức lâng lâng, khi nghe thấy hai từ uống rượu thì mới ngơ ngác quay lại hỏi Trịnh Thiên Vỹ.

"Ừ, ăn mừng hai người sắp kết hôn"

"Thôi...". Vân San vẫn cảm thấy mình có lỗi rất nhiều đối với Thiên Vỹ, nghe xong câu này từ miệng anh thì lại càng thấy đau lòng. Cô vốn định từ chối, không ngờ Hạo Vũ lại nói "Được".

Ba người đến quán đồ nướng trên vỉa hè lần trước. Lần này Hạo Vũ chỉ gọi một chai rượu mơ Mộc Châu.

Rượu được mang ra, Thiên Vỹ rót đầy ba ly, nói: "Ly này chúc mừng San San đã bình yên trở về"

"Cảm ơn anh". Vân San nâng ly rượu đến bên môi, ngửa đầu uống cạn.

"Anh bảo em này, San San. Sau này nếu anh Vũ có bắt nạt em thì cứ chạy sang nhà anh, đảm bảo anh sẽ..."

Đại ma vương hừ lạnh: "Sẽ làm sao?"

"Sẽ giữ chân cô ấy ở đấy để anh dễ đi tìm chứ sao". Nhị thiếu gia mặt mày thản nhiên, trả lời.

Vân San phì cười: "Vỹ, uống với em thêm một ly đi"

"Ừ". Thiên Vỹ rót ra thêm 2 ly đầy, đẩy đến trước mặt Vân San: "Ly này mời em, chúc em trăm năm hạnh phúc".

"Không, ly này em mời anh. Cảm ơn và xin lỗi anh"

"Xin lỗi gì chứ? Anh ấy à, trước đây chẳng qua thấy em không có ai thèm thích, quá đáng thương, cho nên mới nổi tấm lòng nghĩa hiệp định ra tay cứu giúp, chăm sóc em cả đời. Bây giờ em có anh Vũ rồi, anh nhẹ cả người"

Thiên Vỹ cười rất thoải mái: "Phụ nữ còn nhiều như vậy, vội vàng kết hôn như anh Vũ quả thực quá phí phạm"

"Kiếp này ai lấy phải anh, nhất định người đó kiếp trước ăn ở vô cùng ác"

"Haha, cạn ly"

Mùi vị rượu mơ chảy xuôi vào cổ họng, chảy đến trái tim của Trịnh Thiên Vỹ. Không phải là anh yêu Vân San, cũng không phải là anh không có tình cảm với cô. Chỉ là tình cảm của anh dừng lại ở mức độ: "Thích". Thích Vân San bởi vẻ ngoài thuần khiết lương thiện, cũng giản đơn tốt bụng, thích cô vì những thứ bình dị xung quanh con người Vân San...Bây giờ cô làm vợ của Hạo Vũ cũng tốt, chẳng qua chỉ là anh từ bỏ đi một phần tình cảm của mình, đau thương một quãng rồi cũng sẽ nguôi ngoai. Anh tin là vậy!!!

***

Sau khi uống hết một chai rượu mơ, ba người cùng trở về nhà mình. Thiên Vỹ xưa nay chỉ uống mình rượu tây, hôm nay mới uống có năm ly rượu mơ đã có vẻ hơi chếnh choáng, hát hò ỏm tỏi, hại đại ma vương phải đem anh vào tận nhà, ném lên tận giường mới thôi.

Khi trở về căn biệt thự số 14, Vân San có cảm giác như bản thân mới vừa được quay về ngôi nhà của chính mình, ấm áp và hạnh phúc không sao kể xiết. Cô không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, chỉ biết rằng mọi thứ trong cuộc đời này diễn ra quá nhanh, chỉ chớp mắt một cái mà đã đi qua được mấy hồi đau thương, để đến bây giờ đây lại có thể bình an tự tại dưới bầu trời của Trịnh Hạo Vũ.

Vân San nghĩ đến đó, khóe miệng không kìm được mà khẽ cong lên, cô thỏa mãn mỉm cười ngâm mình trong bồn nước nóng, sau đó lại vô tình ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy cũng đã gần mười một giờ đêm rồi.

Vân San mặc một bộ quần áo ngủ, đi đến bên giường, tựa đầu vào bức tường tiếp giáp với phòng của Hạo Vũ, bấm điện thoại gọi cho anh.

Chỉ chưa đầy hai hồi chuông, điện thoại đã được kết nối:

"Anh đây"

"Anh chưa ngủ à?"

"Chưa, đang tranh thủ làm nốt một số việc"

"Em pha cho anh một ly trà hoa nhài nhé"

"Có được không? Cả ngày hôm nay em mệt rồi"

"Không sao, em mới ngủ một giấc rồi"

"Ừ".

Cúp máy xong, Vân San sung sướng ôm chặt điện thoại vào trong lòng, tự cười thầm một mình. Chỉ cần nghĩ đến chuyện người đàn ông mình yêu cũng yêu mình, còn một lòng một dạ muốn cưới mình, là cô đã cảm thấy cực kỳ toại nguyện rồi, bao đau thương đã từng trải qua cũng không có nghĩa lý gì.

Vân San cứ cười như vậy một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, đi đến phòng bếp pha cho đại ma vương một ly trà hoa nhài. Pha xong, cô bê hai cốc trà nóng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Trịnh Hạo Vũ.

"Em vào đi".

Nghe giọng của Vũ truyền ra, cô mới đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng, anh đang say sưa ngồi làm việc, những ngón tay sạch sẽ khi cầm bút cũng cục kỳ thong dong tự tại.

Đàn ông, quyến rũ nhất chính là lúc này. Cả một bầu trời về khuya đầy sao lấp lánh in lên tấm kính lớn ở cửa sổ sau lưng Trịnh Hạo Vũ, thế nhưng người đàn ông đang vô cùng tập trung làm việc ở trên bàn kia, đối với cô còn sáng ngời hơn cả muôn ngàn vì sao. Bởi vì dẫu anh có âm thầm đứng trong bóng tối hay là đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, thì khắp thân vẫn luôn tỏa ra một vầng hào quanh thanh lạnh xuất chúng. Nhẹ nhưng không nhạt, lạnh nhưng không bạc, chính trực đường hoàng.

Vân San mải mê ngắm người đàn ông của mình một lúc lâu, sau đó khi nghe anh lên tiếng, cô mới giật mình bối rối đặt ly trà xuống bàn:

"San San?"

"À...dạ...Trà của anh đây".

"Em không ngủ được à?"

"Ở trên máy bay em ngủ rồi, ngồi trên xe anh lại ngủ nữa, lúc nãy khi tắm lại ngủ tiếp, giờ không ngủ được nữa".

Hạo Vũ ngừng làm việc, ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn cô: "Em ngủ ở bồn tắm?"

"Em...ngủ quên". Vân San thấy thái độ của anh như vậy, đột nhiên lại cảm thấy rất sợ đại ma vương giận mình. Trước đây cô sợ anh tống cổ cô ra khỏi nhà, bây giờ khi đã chính thức yêu nhau rồi, cô lại sợ anh giận mình...Nghe có vẻ hơi ngược đời nhỉ, lẽ ra là đàn ông sợ phụ nữ giận mới đúng chứ, tại sao cô lại phải sợ đại ma vương???

Trịnh Hạo Vũ nghe thấy vậy liền đứng dậy, lấy áo khoác mình khoác vào người cô, sau đó dắt Vân San đến ngồi ở sofa: "Lạnh như thế này, sẽ bị ốm đấy".

Vân San bỗng dưng đỏ mặt, lí nhí trả lời: "Dạ"

"Em uống ly trà này đi, sau đó về phòng đi ngủ nhé, anh còn bận một chút việc"

"Vũ..."

"Ừ?"

"Em có thể hỏi một câu được không, em hỏi nhanh thôi"

"Ừ"

"Chuyện anh Vỹ nói...ở nhà kho...là thật ạ?"

Thật ra, từ lúc nghe xong câu đó của Trịnh Thiên Vỹ, Vân San đã rất muốn hỏi Hạo Vũ: đó có phải sự thật không? Người con trai đó là anh phải không? Lý do anh muốn em dẫn đến nhà kho cũng là vì thế đúng không?...Tuy nhiên, từ lúc từ biệt thự của nhà anh trở về, cô vẫn chưa có dịp nào để mở miệng hỏi.

"Em có tin không?"

"Em...không biết"

Hạo Vũ nhấp một ngụm trà, sau đó bình thản nói: "Nhiều khi, có những điều xảy ra trùng hợp đến mức không thể giải thích nổi. Anh với em, chính là như vậy"

"Như vậy...". Vân San ngập ngừng, hít sâu một hơi: "Người đó là anh sao?"

Đại ma vương đặt chén trà xuống bàn, cầm tay phải của Vân San lên: "Vết sẹo này, là anh nợ em".

Năm xưa, Vân San nằm trong bệnh viện sốt đến mất ý thức suốt ba ngày ba đêm, vết thương bị chó dại cắn cứ mưng mủ đau nhức. Sau cùng, đến khi có thể xuất viện trở về, đã không thấy người con trai sạch sẽ ấy ở trong nhà kho nữa, hai người chia tay không một lời từ biệt. Hóa ra, mười bảy năm sau...vẫn còn có duyên gặp lại...

Bởi vậy mới nói rằng: vĩnh viễn đừng bao giờ tùy tiện nói lời chờ đợi, chờ đợi là thứ xa xỉ vô cùng. Trong phim, chỉ cần thay đổi cảnh, trên phụ đề xuất hiện vài dòng chữ nhỏ, 20 năm sau, sau đó hồng nhan biến thành tóc bạc da mồi, hết thảy đều có kết cục, nhưng đời người thì sao, chỉ dăm ba năm thôi, nhưng mỗi giây mỗi phút đều phải chính mình trải nghiệm, mười bảy năm mới đằng đẵng làm sao!!!

Vân San không kìm được cảm xúc bất ngờ xen lẫn hạnh phúc lan lên trong đáy lòng, cô vòng tay ôm lấy cổ Trịnh Hạo Vũ, hít hà mùi hương da thịt quen thuộc trên người anh, hơi run run nói: "Sau này anh phải dùng cả đời để trả cho em"

"Thật không?"

"Thật"

"Bây giờ luôn đi"

Dứt lời, Trịnh Hạo Vũ buông Vân San ra, nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn thâm tình như biển.

Trong tình yêu, chỉ có yêu và không yêu, không có chuyện đáng giá hay không. Cả đời có thể gặp được một người như Trịnh Hạo Vũ, cũng coi như không uổng phí một đời rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi