VONG ÂN


Tân Trì nhìn theo Quý An leo lên xe ngựa Yến Hoài, đầu óc trống rỗng, bản thân không thể suy nghĩ được gì nữa.

Tâm tư của y với Quý An ngay từ đầu vốn tràn đầy tự tin, rằng Quý An sẽ chủ động quay trở về, dần dần chuyển hướng muốn Quý An trở về, sau lại biến thành cầu Quý An đừng đi, và hiện giờ, chỉ cần trông thấy Quý An là tốt lắm rồi.

Người rốt cuộc từ khi nào tại trong lòng y dựng trại đóng quân, Tân Trì thật sự không biết, y chỉ biết mùa đông năm nay không thể gặp được Quý An, y sắp sửa trải qua cái năm mới không có cậu.

Thực khó chịu.

Y lay lắt bước về, thời điểm đi ngang qua tửu quán, bản năng đi vào, đặt quán giao tới trong phủ mấy vò rượu hảo hạng.

Tửu quán lập tức nhanh nhẹn chạy đi lấy cho y nữ nhi hồng tốt nhất, tới hậu viện liền bắt đầu cùng tiểu nhị khác nhiều chuyện: “Thiếu gia Tân gia lại tới nữa, ai dà, đáng thương a, Vân thị cũng quá ương ngạnh ghen tuông rồi.


Người kia nói: “Cũng không nhất định là lỗi của Vân thị phải không? Tân lão gia chính là có tiếng cổ hủ, Tân phu nhân cũng là tiểu thư khuê các xuất thân danh môn, có thể dung hạ một nữ tử thanh lâu vào cửa sao?”
—— Tin đồn phát tán bằng cách đó, nhưng Tân Trì vô tri, huống chi y cũng không có hứng thú, thanh toán bạc xong bảo tiểu nhị đi theo y đưa hàng.


Thúy Hòa đang chợp mắt, Vân Túc canh giữ một bên, cùng khuê mật nhỏ giọng nói chuyện phiếm, không thèm nhìn y, Tân Trì không hiểu sao tự nhiên Vân Túc khẩn trương với đứa bé trong bụng Thúy Hòa như vậy, lúc trước khi tiểu thiếp của cha y mang thai, mẹ y hận không thể làm đối phương sinh non mới hả dạ.

Chỉ chút việc nhỏ, Tân Trì cũng đều liên hệ cùng Quý An, y nhớ lại lúc em trai y sinh ra, y tâm tình cộc cằn, hèn hạ phát tiết trên người Quý An, đem khuôn mặt nhỏ niết bầm tím, nhưng Quý An không xíu nào tức giận, còn quạt cho y suốt cả đêm—— Quý An, Quý An! Quý An của y rõ ràng chưa bao giờ đối y cáu gắt, vẫn luôn là như vậy, nhưng vì cái gì, lúc này đây cậu không chịu trở lại bên y?
Tân Trì trong lòng đau đớn khôn kể, kêu Tề Tam: “Rượu của ta đâu?”
Đã nhiều ngày Tân Trì đều không cho Tề Tam đi theo ra ngoài, Tề Tam mừng rỡ tranh thủ thời gian, rúc ở sương phòng cùng đám tùy tùng chơi bài, nghe gọi hớt hải mang ngược cả giày, chạy tới trình rượu cho Tân Trì.

Tân Trì nhìn cái ly ngọc vân văn cao túc, cười vô cớ, y chịu thương, nếu Quý An ở đây, làm sao sẽ để y uống rượu, Quý An sẽ mềm mại khuyên nhủ y, lại đi dọn cho y một trản kẹo …… Y cười cười rồi khóc, khóc mất hết thể diện, quát Tề Tam cứng họng vì kinh ngạc: “Cút ngay!”
—— không còn có ai sẽ đãi y ân cần như vậy nữa.

Mà Quý An hiện giờ đang oa trong lòng Yến Hoài, ngủ đến ấm áp thơm ngọt.

Cảnh tại nhân tâm, Hoắc Hương tâm lọt gió đem một chồng sách dọn lên xe ngựa, lại hấp tấp nhảy xuống đi thu thập những thứ khác, nửa điểm cũng không nhạy cảm được với bầu không khí kiều diễm trong buồng, lỗ mãng vội vàng bay nhanh như chớp.

Yến Hoài vô ngữ, càng ngày càng cảm thấy đã đến lúc phải tống cổ Hoắc Hương lập gia đình, tốt nhất vị Đông Sinh cô nương kia nên hung hãn một chút, quản cho kỹ cái con khỉ thuần không nổi, suốt ngày nhảy nhót lung tung này.

Xoay đầu nhìn lại, Quý An đương chôn trong một góc xe ngựa, đầu vùi vào chiếc chăn lông cáo hắn đã chuẩn bị trước đó, một bộ bịt tai trộm chuông, Yến Hoài liền không nhịn được, cười ra tiếng.

“An An.

” Hắn gọi cậu một tiếng, duỗi tay xoa xoa đầu tóc mượt mà bên ngoài, buồn cười nói: “Ta không hôn, đừng trốn.


 
 Nhưng trong cực hạn thẹn thùng ấy, còn mạc danh hỗn loạn chút vui mừng.


Quý An chôn trong thảm tự sa ngã, cảm thấy chính mình quả thực không có liêm sỉ, rồi lại nhịn không được không ngừng nhớ tới sự tình vừa mới phát sinh, theo bản năng trộm vươn đầu lưỡi liếm liếm địa phương bị Yến Hoài chạm qua.

Chờ khi nhận thức bản thân đang làm gì, Quý An muốn xấu hổ khóc, lỗ tai đỏ au au, nơi nào còn dám ngẩng đầu xem Yến Hoài, càng chui sâu hơn vào thảm không chịu ngẩng đầu, chỉ tiếc chốc lát sau đã bị Yến Hoài cười khẽ từ thảm đào ra.

Quý An tóc bị thảm nhu loạn không tự biết, chỉ hôn có cái thôi mà đã một bộ dáng bị khi dễ tàn nhẫn, cậu chăm chú Yến Hoài không biết nên nói gì, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Ta, ta đi hỗ trợ Hoắc Hương.


Nói xong thủ thế muốn bỏ chạy, bị Yến Hoài chặn ngang ôm trở về: “Đừng chạy loạn, sắp xuất phát rồi, khéo lạc mất.


Hắn đem người ôm vào ngực, từ mớ sách Hoắc Hương lao lực khiêng lên đây, tùy tay nhặt một quyển, dán lỗ tai Quý An: “Mệt nhọc thì ngủ một lát đi.


Quý An ngồi trong cái ôm của Yến Hoài, gương mặt áp ngực hắn, vô cùng ấm áp dễ chịu, quần áo mang theo mùi hương tùng mộc cậu tự mình huân, cậu chỉ do dự một chút, liền nén ý mắc cỡ, từ bỏ chạy trốn, ngoan ngoãn cuộn vào lòng Yến Hoài.

Quý An thực thích làm một An An lẳng lặng bồi Yến Hoài đọc sách, hy vọng đoạn thời gian an tĩnh như vậy sẽ kéo dài thực dài, lâu thực lâu, như thế thiếu gia đều sẽ chỉ thuộc duy nhất mình cậu thôi.

Xe ngựa dần dần động, tiếng dọn đồ vật ồn ào ngoài kia cũng dần dần biến thành tiếng rộn ràng rao hàng trên phố phường đông đúc, xe ngựa bắt đầu lung lay khởi hành.


Trong xe rất an tĩnh, khi Yến Hoài đọc sách thực chuyên chú nghiêm túc, đôi lúc thì nhẹ nhàng chớp mi, đôi lúc thì khóe miệng khẽ nhếch, Quý An im lặng, nằm trong vòng tay Yến Hoài lén lút ngắm dung nhan hắn.

Thiếu gia thật là đẹp, mặt như quan ngọc, cây quế đón gió, thoại bản viết những mỹ nam tử đó khẳng định đều không anh tuấn bằng thiếu gia của cậu.

Quý An vốn là không nghĩ ngủ, đáng tiếc cậu đêm trước thật sự thiếu ngủ, cứ tưởng tượng đến hôm sau sẽ ra cửa liền khẩn trương và nhộn nhạo, lăn lộn nửa ngày cũng chẳng thành công mơ được, cuối cùng vẫn là Yến Hoài bị cậu đánh thức, duỗi cánh tay bọc cậu vào ngực, hệt như dỗ trẻ con vỗ lưng cậu, dỗ ngủ, bây giờ cái ôm của Yến Hoài ấm áp quá, vì thế Quý An liền chậm rãi hôn hôn trầm trầm, nói đều lười nói, mí mắt một lát bắt đầu đánh nhau, rốt cuộc cũng thiếp đi.

Yến Hoài đọc xong hai trang sách, thời điểm cúi đầu xem Quý An, bé con đã ngủ cực kỳ ngọt ngào.

Quý An ngủ thực ngoan, hô hấp thanh thiển đều đều, không có thói quen hư, không nghiến răng không ngáy, càng sẽ không lộn xộn, một tư thế thành thật ngủ suốt đêm, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nói một hai câu nói mớ, tỷ như hiện tại, Quý An mơ mơ màng màng hô một tiếng “Thiếu gia”.

Thanh âm nhỏ xíu, giống thú non mới sinh, Yến Hoài nháy mắt tâm tan chảy, thấp thân thể xuống chút, nhẹ nhàng đáp người ta: “Ta đây.


Quý An khẽ cựa quậy, khuôn mặt Yến Hoài mất bao công sức mới dưỡng ra chút thịt, mềm mụp cọ cánh tay hắn, thủ thỉ: “Thích thiếu gia……”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi