VÕNG DU CHI HỌA THỦY TAM THIÊN

Cảm nhân được ánh mắt của ba La và mẹ La đang tập trung trên người mình, Tạ Phi vừa ngượng ngùng vừa không biết làm thế nào cho phải. Cậu là một thằng đàn ông, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bị thúc ép bắt về làm vợ người ta. Cậu nghĩ rằng đêm nay chỉ đơn thuần là ăn bữa cơm mà thôi, cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần có thể sẽ bị ghét bỏ. Nhưng ai biết được, hiện thực cho cậu một cái kinh ngạc đến sợ hãi.

Đang không biết nên trả lời ra sao thì bàn tay La Khanh đã lặng lẽ luồn xuống dưới gầm bàn nắm chặt lấy tay cậu, từ lòng bàn tay truyền tới cỗ lực lượng kiên định làm cậu không biết làm sao lập tức cởi giáp đầu hàng.

"Ba," La Khanh nói:"Con còn chưa có chính thức cầu hôn đâu. Lại nói, Tạ Phi cậu ấy giống với con, không có cái gì mà gả với không gả, nếu cậu ấy nguyện ý, lấy con cũng được ấy chứ."

Nghe vậy La Lập Hằng sâu xa nhìn La Khanh một cái, đối mắt với thằng con nhà mình một hồi, xác nhận nó là đang nói lời thực lòng với mình, không khỏi âm thầm kinh ngạc với thằng nhóc này. Mẹ La không chút e dè chớp chớp mắt với thằng con nhà mình, dường như đang nói "Con trai goodjob". Mà sau đó nhìn bộ dáng ngơ người của Tạ Phi, thầm nghĩ sao con trai lại khác biệt với ông già nhà mình vậy chứ, nhìn cái miệng dẻo quẹo của thằng con nhà mình đi.

Có điều, có một điểm hai cha con nhà này rất giống nhau đó là đều thuộc loại si tình. Bám người thật chặt, phì, mỗi lần mẹ La nghĩ tới đều không khỏi đỏ mặt đánh lão già không biết xấu hổ nhà mình một cái.

"Sao vậy, phu nhân à, em không tính cưới tôi sao?" thấy Tạ Phi còn đang ngẩn người La Khanh phì cười, bẹo nhẹ khuôn mặt cậu nói.

Tạ Phi hồi thần, trên mặt không biết là do bị La Khanh bẹo hay do xấu hổ nhất thời đỏ hồng mơn mởn. Nhìn cũng không dám nhìn La Khanh một cái, trái tim bang bang đập rộn ràng làm thế nào cũng không dừng lại được. Lời La Khanh mới nói so với bất cứ câu tán tỉnh nào trước đây cậu từng nghe đều làm người ta cảm động hơn, cứ vậy tấn công thẳng vào trái tim cậu không chút nhân nhượng.

Không biết tự lúc nào, bàn tay của La Khanh và Tạ Phi càng nắm càng chặt, dường như chỉ có như vậy, cậu mới có thể kiềm chế được niềm vui sướиɠ sắp dâng trào trong l*иg ngực.

"Được rồi được rồi, không đùa thằng bé nữa," mẹ La thấy dáng vẻ đó của Tạ Phi cười nói: "Đem người trong lòng mi dọa chạy rồi, mẹ mày không phụ trách kiếm về cho mày đâu nhá."

La Khanh cũng không trêu chọc nữa, gắp cho Tạ Phi ít thức ăn, "Ăn thức ăn đi."

"Ừm." Tạ Phị nhẹ giọng trả lời, cũng coi như qua cửa rồi đi.

Thời gian bữa cơm gia đình "hòa hợp thêm vui vẻ" cứ vậy trôi qua. Sau khi ăn cơm xong La Lập Hằng gọi La Khanh vào văn phòng nói chuyện. Mẹ La kéo Tạ Phi ngồi dưới lầu ăn hoa quả, bắt đầu kể về một đống chuyện thú vị hồi nhỏ của La Khanh cho Tạ Phi nghe. Cái gì mà lúc còn nhỏ có đánh chết cũng không chịu làm bài tập về nhà này, rồi thì viết thư tình cho giáo viên chấm bài thi kết quả bị cho 0 điểm; còn có vì muốn trốn tiết đi chơi với đám bạn, cũng không biết anh ta từ đâu tìm đến một tên hacker hack mạng điện của trường học, cứu vớt toàn bộ học sinh và giáo viên trong trường, cuối cùng may mà không có ai túm được anh ta......

Tạ Phi càng nghe càng kinh hoàng, cũng may La Khanh xuống lầu sớm cắt đứt cuộc nói chuyện này, nếu không Tạ Phi sợ rằng bản thân sẽ nghe thêm được những sự tình không nên nghe khác.

Lúc hai người rời khỏi nhà ông bà La cũng đã là tám giờ tối, La Khanh vừa lái xe vừa nói với Tạ Phi "trời đã không còn sớm, đêm nay qua chỗ tôi nghỉ một đêm đi." Tạ Phi vừa nghe cũng không biết mạch não của mình hôm nay sao lại chậm thế, quỷ thần sai khiến thế nào tự dưng đồng ý với anh. Khoảng hơn mười năm phút sau, cậu đứng trước cửa căn phòng nơi La Khanh đang ở mới cảm thấy -- hối hận không kịp nha!

"Lách cách", đèn trước cửa được mở lên, La Khanh tiến vào phòng trước, cười tủm tỉm mời Tạ Phi tiến vào. Trong phòng rộng rãi, ánh sáng nhu hòa ấm áp đánh tan bóng tối, lộ ra hình dáng nguyên bản của căn phòng. Phòng ở của La Khanh gọn gàng ngăn nắp, thiết kế không phải dựa theo phong cách châu âu mà là có hương vị cổ kính. Vừa tiến vào phòng khách liền có thể nhìn thấy một tủ sách chiếm gần hết một mặt tường được xếp đủ các loại sách.

Sách đều là sách hay mà phòng cũng là phòng tốt, nhưng chỉ có hai người đàn ông là La Khanh với Tạ Phi lại cảm thấy không có được tốt cho lắm.

Tạ Phi vừa tiến vào liền ý thức được chuyện này, dây đàn trong đầu còn đang căng chặt giật từng hồi, nhưng cũng không kéo xuống được mặt mũi mà đòi rút lui. La Khanh vô cùng hào hứng, đặc biệt hào hứng, lần đầu tiên đưa phu nhân về nhà, kéo cậu ấy đi thăm thú hết các phòng ở, tùy thời liếc nhìn ánh mắt với ý tứ sâu xa của Tạ Phi, Tạ Phi vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn với anh, cậu để ý tới từng hành động của La Khanh, dù cho giọng nói của anh ở ngay bên tai thì cậu cũng không nghe rõ được anh đang nói cái gì. Đến khi La Khanh mở cửa một căn phòng trên lầu hai, sự chú ý của Tạ Phi mới bị thu hút qua.

Căn phòng này khá trống, cơ hồ chưa có lắp đặt bất cứ cái gì, chỉ là bên góc tường đặt một vài nhạc cụ, nhìn qua đều là đàn cổ. Tạ Phi nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Anh biết chơi đàn hả?"

La Khanh mỉm cười, "Ừ, trước đây ba người anh cùng Ninh Hàn và Cố Tiêu thế nhưng là tam kiếm khách văn nghệ đó nha, Ninh Hàn hát, anh và Cố Tiêu diễn tấu, có rất nhiều em gái mê mẩn ba đứa bọn anh đó nhé."

Còn Tam kiếm khách văn nghệ nữa, có mà Tam tiện khách thì có, đây là tên gọi của thời đại nào cơ chứ. Tạ Phi thầm phỉ nhổ trong lòng, còn mê đảo biết bao nhiêu cô gái đâu. Có điều, mặc dù nghĩ vậy, trong đầu Tạ Phi vẫn bất giác tưởng tượng ra cảnh ba người La Khanh bị một nhóm nữ sinh vây quanh, trong lòng có một chút xíu không vui vẻ cho lắm.

Lúc này La Khanh xán lại gần, nhịn cười nói: "Phu nhân à, em nghĩ đi đâu đó? Tôi lừa em đó, ba người bọn tôi chui vô một góc trộm luyện tập, không có khán giả, rất ảm đạm."

Lại trêu đùa cậu đây! Tạ Phi nhịn không được lườm anh ta một cái lại thấy La Khanh đi vòng qua cậu tiến vào trong phòng, đi tới một cây cổ cầm ngồi xuống, mười đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn thử vài tiếng mới ngẩng đầu lên nói, "Phu nhân muốn làm khán giả đầu tiên của tôi không?"

Ánh mắt mong chờ không chút che dấu của La Khanh nhìn về phía Tạ Phi, cứ trực tiếp nhìn thẳng về phía Tạ Phi như vậy. Nói thực thì Tạ Phi cũng rất muốn nghe thử vậy nên cậu liền thành thực gật đầu. La Khanh kêu Tạ Phi tiến lại gần, đợi cậu tới gần mới giơ tay kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, mười đầu ngón tay bắt đầu lay động, âm thanh duy mỹ theo đó phát ra, tràn ngập không gian căn phòng.

Tiết tấu bản nhạc thuộc kiểu vui vẻ, từ nhỏ Tạ Phi đã thuộc loại ngũ âm không hoàn chỉnh, nhưng cũng không trở ngại đến chuyện cậu thưởng thức âm nhạc. Cậu không biết trình độ của La Khanh đến đâu, nhưng ít nhất cậu cảm thấy anh đàn rất dễ nghe, bất giác bản thân cậu cũng chìm đắm vào trong những nốt nhạc đó, từng bước nhảy vào hố sâu không lối thoát.

Tạ Phi nhịn không được hỏi: "Bài này tên gọi là gì?"

La Khanh chớp chớp mắt trả lời: "Phượng cầu Hoàng."

Tạ Phi: "......"

La Khanh không nói nữa, lúc đàn cầm cả người trông thật an tĩnh nghiêm túc. Ánh sáng trong phòng không chói mắt, hòa quyện cùng ánh trăng nhu hòa mềm mại. Ánh mắt La Khanh hơi rũ xuống, lông mi cong dài chớp động dưới ánh sáng mờ ảo, trong mắt dào dạt tình cảm không cần tỏ tình cũng có thể thấm vào lòng người. Mặc dù anh ta không nhìn về phía Tạ Phi, nhưng trong đôi mắt đó phảng phất như đang chăm chú nhìn vào ảnh ngược của Tạ Phi. Khóe miệng khẽ nhếch lên, hai bờ môi mỏng tạo thành độ cong hoàn hảo.

Ánh mắt Tạ Phi từ đầu tới cuối vẫn luôn dừng trên mười đầu ngón tay thon dài của anh ta, không khỏi cảm thán sự bất công của ông trời. Bỗng nhớ lại lần đầu tiên cậu với Diệp lạc ô đề gặp nhau, Vũ sư ngồi dưới gốc cây đánh đàn cảm thán "Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình", cảnh tượng hiện tại với tình cảnh khi đó có sự trùng khớp một cách kì diệu, rõ ràng đã qua lâu rồi, lại phảng phất như mới vừa hôm qua.

Cậu nhịn không được nâng mắt đánh giá vẻ mặt của La Khanh lúc này, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào anh, ánh mắt quét qua từng chi tiết dù là nhỏ nhất. Sau đó... Cậu không có cách nào rời đi tầm nhìn, đặc biệt là khi nhìn vào khuôn mặt tràn đầy tình ý đó, trái tim cậu vinh quang chết trận, game over.

Cũng không biết khúc nhạc ngừng từ khi nào.

"Phu nhân ơi, nhìn tới ngốc luôn rồi hử?" La Khanh chống khuỷu tay xuống bàn, hai tay nâng má cười nói: "Vi phu trông thực đẹp trai có đúng không, có hợp nhãn của phu nhân không hả?"

"Ách, Nào có ai tự khen mình đẹp trai chứ." Tạ Phi không vui phản bác một câu, lại nghĩ đến một người liền sửa miệng nói: "Không đúng, Nguyệt Bạch cũng là một tên tự luyến cuồng, hai người thực ra lại có nét tương đồng đó ha."

"Phu nhân à......" La Khanh lại lắc đầu than nhẹ, ngồi thẳng người dậy, một tay luồn qua eo Tạ Phi, "Lúc em ở bên cạnh tôi còn dám gọi tên người khác một cách thân mật như vậy, vi phu ghen rồi biết làm sao bây giờ?"

"Anh lại ghen với nhà ai, cậu ấy là bạn tốt của tôi, cũng giống với anh và Ninh Hàn."

"Không được," La Khanh cười xấu xa, "Em nhất định phải cho tôi chút phần thưởng, nếu không tôi nhất quyết không chịu buông tay."

Tạ Phi hết cách nhìn anh ta, muốn đem móng vuốt của anh ta đẩy ra. Nhưng La đại nhân làm sao có khả năng dễ dàng bị đẩy ra như vậy chứ, anh dùng đôi mắt chân thành nhìn về phía Tạ Phi, như sợ cậu không chịu nghe lời. Tạ Phi bị anh nhìn tới cả khuôn mặt như sắp bốc cháy, thế nhưng hai người đều đang ngồi dưới đất, khoảng cách lại khá gần, cậu không có chỗ nào có thể trốn tránh. Mà La đại nhân chính là không nói câu nào cứ nhìn chằm chằm vào cậu... nhìn chằm chằm... nhìn chằm chằm...

Có một câu quảng cáo nói sao ý nhỉ, Còn nhìn! còn nhìn! liền uống tôi luôn đi!

Tạ Phi nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay cậu đều là mồ hôi, im lặng rất lâu mới hạ quyết tâm, cậu nghiêm mặt, thân thể cứng ngắc, nhẹ lướt một cái trên môi La Khanh.

"Như vậy, như vậy được rồi chứ? Nhanh buông tôi ra, ngày mai còn phải đi làm nữa."

La Khanh bị dọa ngốc luôn rồi, chân chính bị dọa ngốc luôn. Đánh chết anh cũng không nghĩ tới Tạ Phi sẽ chủ động hôn mình, phu nhân kiêu ngạo nhà mình thực sự chủ động hôn nha, La đại nhân được sủng ái mà sợ hãi a, "Phu nhân em vừa.... vừa......"

"Làm sao, không phải anh vẫn luôn đòi phần thưởng à?" Tạ Phi miễn cưỡng duy trì trấn định nghiêng đầu nhìn anh ta. Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, đúng lúc chiếu lên khuôn mặt cậu, kính mắt lạnh băng phản chiếu ánh trăng tinh khiết, rõ ràng là sự lạnh lùng, nhưng đằng sau sự lạnh lùng ấy ẩn giấu một đôi mắt nhu tình. Chỉ cần một ánh mắt liền câu đi được thần hồn của La Khanh, còn có đôi môi mím chặt kia... Bàn luận lực sát thương của Tạ Phi đối với La đại nhân.

La đại nhân thua thảm hại, bất lực đem cái trán củng nhẹ lên vai Tạ Phi, lật ngược bàn tay đem tay Tạ Phi nắm thật chặt, "Làm sao đây, càng ngày tôi càng muốn chiếm giữ em làm của riêng mình....."

Bị La Khanh thân mật sáp lại gần, Thân thể Tạ Phi cương cứng tại chỗ. Dựa theo tính cách thường ngày của cậu, lúc này vốn nên đem La Khanh đẩy ra, nhưng trái tim cậu lại không có ý định đó, để anh tiếp tục ôm như vậy, chỉ nhỏ giọng lẩm nhẩm một câu, "Ngày mai còn phải đi làm nữa....."

"Yên tâm, tôi sẽ khắc chế bản thân không làm gì em hết." La Khanh ngẩng đầu lên nói, "Tạ Phi, anh sẽ đợi."

Thấy Tạ Phi không nói chuyện, La Khanh tiếp tục nói: "Lời ba mẹ anh nói hôm nay em không cần để trong lòng, chúng ta cứ từ từ tiến tới. Trước đây, khi anh thấy thích một thứ gì đó, sẽ muốn nắm giữ nó trong tay, không thích kéo dài, không thích chờ đợi, nhưng Tạ Phi à, em là đặc biệt, cho nên....." La Khanh nói, trong ngữ điệu còn mang theo sự bất lực, "La Khanh đã không còn là La Khanh của trước đây nữa, mọi người nói yêu đương vào trí não con người sẽ trở nên ngu ngốc hơn, phu nhân à, em thấy anh đều đã như vậy rồi, em có tính chịu trách nhiệm không nha?"

Đều đã như vậy rồi, đã như vậy rồi, Tạ Phi khống chế nhịp tim đang gia tốc của bản thân nói: "Để tôi suy nghĩ cái đã."

La Khanh mỉm cười bẹo nhẹ bên má của Tạ Phi, "Vậy em cứ từ từ mà nghĩ, tôi cũng chậm rãi ôm tiếp. Bao giờ em suy nghĩ xong rồi thì tôi mới buông tay."

"Anh......" Tạ Phi thực tuyệt vọng với tên lưu manh này rồi, cũng không nói chi nữa, hai người cứ ôm cùng một chỗ như vậy, im lặng một lúc lâu. Lâu tới mức trái tim Tạ Phi cũng bắt đầu bình tĩnh lại, trái tim bắt đầu sinh ra cảm giác ỷ lại vào một người, thầm nghĩ có thể ở mãi trong l*иg ngực ấm áp này thì tốt biết bao.

Nhưng nền nhà nơi này quá cứng, hai chân Tạ Phi bắt đầu có cảm giác tê dại. La Khanh đau lòng ngồi đấm bóp cho cậu, sau đó mới chịu buông tay cho cậu đứng lên.Còn không buông thì anh sợ mình không kiềm chế nổi bản thân. Anh cũng chẳng phải cầm thú hỗn đản, ôm Tạ Phi lâu như vậy, còn cần sức chịu đựng lớn hơn nhiều so với lên núi sống ba năm đằng đẵng.

Mà lúc này, ông trời nở nụ cười xấu xa nhẹ nhàng đẩy Tạ Phi một cái. Hai chân Tạ Phi tê dần đứng không vững ngã xuống, đem La đại nhận trở thành miếng đệm thịt. Tạ Phi ngã không đau nhưng vừa hồi thần, thấy bản thân đang nằm úp sấp trên người La Khanh, ngực chạm ngực, mặt đối mặt. Thời gian tạm dừng vài giây, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, hô hấp cận kề.

Tạ Phi có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của La Khanh, màu sắc trong đôi mắt đen nhánh càng thêm sâu thẳm, nhưng lúc này trong đầu cậu lại là một mảng trắng xóa, quên luôn phải động đậy. Sau đó chỉ thấy La Khanh nắm lấy cổ tay cậu, cười khổ nói, "Phu nhân à, em còn không tính rời khỏi trên người tôi sao?"

"Hả." Tạ Phi nhanh chóng bò dậy, nhưng vừa ngồi dậy, giường như phát hiện bản thân đυ.ng phải bộ vị cứng rắn nào đó. Cái tư thế này... thực xấu hổ.

"Phu nhân, em đang chơi với lửa có biết không?" ánh măt La Khanh trầm xuống, bàn tay cầm lấy cổ tay Tạ Phi càng thêm dùng lực, "Tôi cho em thêm một cơ hội, còn không phản kháng thì...."

Anh tóm tay tôi như vậy kêu tôi rời đi kiểu gì a! Tạ Phi gào thét trong lòng, cậu vừa gào thét xong thì thời gian La đại nhân lưu lại cho cậu phản kháng đã hết, không nhiều không ít vừa đúng ba... giây.

"Chờ đã! Anh không phải nói từ từ tới sao...." Ông chủ Tạ bị áp ngược, cái miệng nhỏ của ông chủ Tạ bị lấp đầy, ông chủ Tạ lại một lần nữa vinh quang tử trận.

Tình ý trong mắt La Khanh đã biến thành tình - dục, giống như hải dương vô tận bao quanh, mà Tạ Phi không biết là thật sự bất lực hay có lẽ cũng không có thực sự muốn phản kháng, chỉ có thể như chiếc thuyền trôi nổi trong đại dương, nắm lấy cổ áo La Khanh, nghênh đón sự xâm chiếm của anh.

Ngón tay vuốt ve xương quai xanh trắng nõn, ánh trăng lạnh lẽo cũng không che lấp được nhiệt độ nóng bỏng lúc này. Quần áo của Tạ Phi từng chiếc rơi xuống đất, động tác của đối phương có hơi nôn nóng vội vàng, nhưng lại mang theo kiềm chế, giống như sợ bản thân sẽ làm cậu đau đớn.

Đến khi bờ lưng trần chạm tới nền nhà lạnh lẽo, Tạ Phi mới hồi thần, chân chính ý thức được bản thân đang làm cái gì.

Nhưng đã muộn, nhu tình ấm áp trong trái tim biến thành vũng nước mùa xuân, ánh mắt phản chiếu bóng dáng của La Khanh, cậu chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng ôm chặt lấy anh, cảm nhận cảm xúc chân thực vào lúc này, mà không phải chỉ là giấc mộng hư ảo không thể tỉnh lại như cậu đã từng nghĩ.

Quần áo người dưới thân đã bị lột sạch, kính mắt bị lấy xuống, ngay cả sự bình tĩnh thường ngày cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ, bây giờ cậu lộ ra bộ dáng dụ hoặc chưa từng có. Tay La Khanh nắm lấy cái eo thon nhỏ của cậu, lúc ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt mê li đang nhìn về phía mình, ánh mắt kiều diễm mông lung bất định, giường như có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Nhưng trên cổ cậu bị lưu lại vết ô mai đỏ rực, đôi môi hồng sưng đỏ, đều là do anh tạo ra.

Người này, tất cả đều là của mình. Từ trong ra ngoài đều là của một mình mình.

"Tạ Phi, anh yêu em." La Khanh hôn cậu, vuốt ve tấm lưng trần của cậu làm Tạ Phi thả lỏng một chút. Tạ Phi cũng nhỏ giọng trả lời, lời nói ra đều bị anh nuốt trọn.

Một phút trước còn ôn nhu muôn phần, đau đớn sau đó làm cậu nhịn không được chảy nước mắt. Ý thức trôi nổi bồng bềnh, sau khi đau đớn qua đi, hưng phấn cùng khoái hoạt chiếm lĩnh toàn thân. Cậu bật khóc, hai tay vòng qua cổ La Khanh, đem bản thân chôn vùi trong l*иg ngực vững chãi của anh.

Một đêm dài đằng đẵng.

Người dịch: Hana_Nguyen

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi