VÕNG DU CHI HỌA THỦY TAM THIÊN

Chuyện Trung nhị bất thị bệnh vừa thu một đồ đệ mới rất nhanh được truyền khắp bang Nhược thủy tam thiên, mọi người tập thể vì vị đồ đệ kia bi ai mặc niệm ba phút, sau đó hứng chí bừng bừng chạy tới vây xem. Dựa theo logic của người bang Nhược thủy, phu nhân của Diệp lạc đại thần là thần phu đại nhân của mọi người, vậy đồ đệ của Trung nhị quân cũng là đồ đệ chung của mọi người. Bọn họ vạn phần chờ mong đó là một tiểu đồ đệ ngốc manh đáng yêu dễ trêu chọc giống như Trung nhị quân vậy, chỉ không ngờ tới lại là một cái Mộ Nha thứ 2.

Đồng dạng không thích nói chuyện, đồng dạng thao tác lưu loát sắc bén, cũng đồng dạng xuất thân từ đại dược thần điện. Cho nên quả nhiên môn phái Đại dược thần điện mới có khả năng thống nhất giang sơn trong Cổ Vực, có tiểu roi sắt hỗ trợ, đi tới đâu cũng đều là nữ vương đại nhân. Ví dụ Đạm thị kê đản đích đản chinh phục được bà cô Cúc phân thiên hạ nào đó, hay Mộ Nha chinh phục được đại thần, Phù Ly chinh phục được Trung nhị quân.

Nhưng Tô Lê thực gấp, vô cùng gấp, đám đội ngũ heo này toàn như vậy không! các người tới rồi tôi đây làm sao thể hiện được tư thế anh dũng tiêu sái trước mặt ông chủ Ninh nữa chứ? Chuyện quan trọng nhất lúc này là đơn độc, đơn độc nhá! Thế giới hai người có hiểu không!

Bởi vậy Tô Lê lòng nóng như lửa đốt tại kênh bang hội gõ chữ nói:

(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Đồ đệ là người của một mình sư phụ! các người đều không được giành với tôi!

(Bang hội) Cà sa như hỏa: Sao vậy Tiểu trung nhị, lão nạp giúp cậu cùng dẫn dắt nè ~

(Bang hội) Kiệt suất đích tiểu nhị bức: Đúng vậy đúng vậy, đồ tốt cần chia sẻ với mọi người!

(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Cái này không thể chia sẻ, đồ đệ là của một mình tôi! là của tôi!

(Bang hội) Ngẫu nhĩ quân: Nhìn cái giọng điệu này, Tiểu trung nhị đồ đệ này của cậu không phải tùy ý nhặt nha ~ nói mau, cậu tính làm gì người ta rồi?

(Bang hội) Yêu nghiệt khán tiện: Này còn phải nói sao? tất nhiên là "beep --"

(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: (V2) (xấu hổ) (chảy nước miếng) (Chảy nước miếng)(chảy nước miếng)

(Bang hội) Nhược nữ tử: Nga ~~~

(Bang hội) Đại thấp huynh: Nga ~~~ thì ra Trung nhị cũng đã đến tuổi rồi nha.....

(Bang hội) Cà sa như hỏa: Thực thương cảm, tâm trạng con gái lớn cũng đến tuổi gả ra ngoài, quá thương cảm......

(Bang hội) Phong thiên nguyệt: Trung nhị mi nói xem nào, mi có được không? có cần anh em chỉ vài chiêu cho cậu không hả?

(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Đừng có qua mặt cao thủ! cậu có thể lấy thân báo đáp lợi hại bằng tôi sao? (liếc xéo)

(Bang hội) Văn tử tuyệt sát 999: Nếu Trung nhị đem bản thân quấn dây tơ hồng đóng gói tự mình gửi qua cho đồ đệ, chọn nhà chuyển phát nhanh nào mới tốt đây?

(Bang hội) Thiên triều nữ hán tử: Bưu chính! hèm!

(Bang hội) Thiếu chủ tôi gả: Vận chuyển liên bang! sứ mệnh tất đến!

(Bang hội) Phong thiên nguyệt: Trung thông! Thần thông! đường đường thông!

(Bang hội) Cà sa như hỏa: Nhớ kĩ đục một cái lỗ trên thùng nhé, dây tơ hồng kiến nghị dùng của nhà ***, chất lượng cảm giác vô cùng tốt!

(Bang hội) Văn tử tuyệt sát 999: Bang hội chúng ta ai tán gái giỏi nhất? ra đây chỉ vài chiêu không phải là được rồi sao.

(Bang hội) Tiểu Nguyệt Bạch: Tôi!

(Bang hội) Đại thấp huynh: Mi là cái tên bị tán có được không? → →Bang hội chúng ta trăm năm nay chuyên tán giai, đừng phá hoại bảng hiệu của chúng ta.

(Bang hội) Ngẫu nhĩ quân: Diệp lạc ô đề ~

(Bang hội) Thiếu chủ tôi gả: Đại thần chỉ một chiêu đi! đảm bảo Trung nhị quân có thể thành công!

(Bang hội) Nhược nữ tử: Các người không thấy từ lúc bắt đầu đến giờ con muỗi nào đó đang dẫn dắt chủ đề cậu chuyện của chúng ta sao?

(Bang hội) Yêu nghiệt khán tiện: → →

(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Lệ rơi đầy mặt, dù sao ông chủ Ninh chính là của tôi, các người không được giành dật với tôi! các người vừa tới tôi liền không có cách nào nắm bắt tiết tấu, sẽ làm hỏng hình tượng cao lớn vĩ đại của tôi đó!

(Bang hội) Yêu nghiệt khán tiện: (⊙o⊙)

Trung nhị cậu rốt cuộc muốn có hình tượng gì nha! có điều thôi vậy, nếu Tiểu trung nhị đã quyết định theo đuổi đồ đệ nhà cậu ta liền thả phóng cho cậu ta đi. Cùng lắm đến cuối cùng không theo đuổi được, mọi người cùng hành động đem người trói lại mang về là được rồi. Có điều, còn một chuyện nữa nha, chuyện này làm mọi người đều thực có tự giác nhảy ra cửa sổ chat cá nhân tám nhảm tiếp.

Yêu nghiệt khán tiện: Văn tử, anh có phát hiện bang hội chúng ta vừa thêm một người mới không?

Văn tử tuyệt sát 999: → → tất nhiên.

Phong thiên nguyệt: Ấy, hội trưởng, cô kéo đồ đệ nhà Trung nhị vào bang chúng ta từ lúc nào vậy?

Nhược nữ tử: Trước lúc nói chuyện á! Có chuyện gì không?

Phong thiên nguyệt: Có thể có vấn đề gì! vấn đề chính là tất cả lời chúng ta vừa nói anh ta đều nhìn thấy hết á!

Nhược nữ tử: ( ⊙ o ⊙) Làm! sao! giờ?!

Phong thiên nguyệt: Địch bất động ta bất động, có thể Phù Ly đang treo máy đâu, anh ta không nói chúng ta liền không cần vạch ra. Tôi cảm thấy vị đồ đệ này có thể thông qua lễ rửa tội của Trung nhị chắc hẳn sẽ không dễ dàng bị dọa chạy đến vậy.

Đại thấp huynh: Làm sao đây? có cần nhắc nhở Trung nhị một câu không?

Cà sa như hỏa: Đừng mà! tạm thời đừng động. Cậu không thấy rằng như vậy mới thực thú vị sao?

(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Ha ha ha ha các người đi qua một bên chơi đi! Chỉ cần bản thần tôi là đủ!

Trung nhị quân đáng thương hưng khí bừng bừng thoát khỏi kênh bang hội, cậu ta không hề biết rằng đám người không chút liêm sỉ trong bang sau khi thấy cậu chàng vừa rời đi đều âm thầm đốt cho cậu một cây nến lớn đại diện cho toàn bang hội. Dùng cái gì để đốt? Tất nhiên là liêm sỉ chứ còn gì nữa. Không có một ai, không có một người nào tốt bụng nhắc nhở cậu ta một tiếng.

Trung nhị quân đã hoàn toàn bạo lộ trước nòng súng của quân địch!

Tất cả đồng đội đã lùi về sau! Kính mong cậu tự mình bảo trọng!

Thực ra người bang Nhược thủy tam thiên còn chưa có nghĩ tới một điểm quan trọng khác. Phù Ly ngụp lặn vây xem cả quá trình nói chuyện của bọn họ, trong mắt hoàn toàn là những câu lời nói hùng hồn của Trung nhị quân muốn đối anh làm này làm kia. Sắc mặt Phù Ly càng nhìn càng đen, bởi vì anh nhận định một khả năng rằng Tô Lê đã chuyển qua yêu người khác. Nhanh như vậy liền đem tình yêu với ông chủ Ninh chuyển rời đến trên người một acc nhỏ xa lạ trong game, dù cho hai người đều là cùng một người mà thôi.

Lúc này Ninh Hàn đang ngồi trong phòng sách, có thuộc hạ gõ cửa tiến vào báo cáo sự việc, cuối cùng hỏi Ninh Hàn nên xử lý như thế nào. Ninh Hàn nâng mắt nhìn qua nói:

"A Nhàn này, những chuyện này mà mấy cậu cũng không xử lý được, các người đang đùa giỡn với tôi đấy hả? Mười phút, tôi cho cậu thời gian mười phút. Sau khi xử lý xong, tùy ý lựa chọn đi nhảy lầu hay chặn đầu tàu hỏa, thiếu gia tôi đây đều không có ý kiến."

Oa ô.

Lần đầu tiên thấy thiếu gia dùng giọng điệu này nói chuyện đâu, mà cậu ấy dĩ nhiên tự xưng là thiếu gia nữa, từ trước tới nay cậu ấy chưa từng như vậy đâu.

Thực! đáng! sợ!

"Chú Bách! thiếu gia không xong rồi!"

A Nhàn xoay người đạp cửa chạy đi tìm chú Bách cứu trận. Đùa chắc, mười phút, gọi cú điện thoại cũng ngốn hết một nửa thời gian rồi có được không? Gọi điện thoại xong mọi người đều tới đường ray xếp hàng nằm đó chắc?! Một vùng đẫm máu, trở thành vụ án nằm phơi xác ly kỳ huyền bí nhất trong lịch sử loài người.

Ninh Hàn không thèm quan tâm tới tên thuộc hạ vừa đạp cửa chạy đi kia nữa, hai mắt anh đang dán chặt vào giao diện game trên màn hình, trong đầu nghĩ tới khuôn mặt hi hi ha ha tươi cười thường ngày của Tô Lê, trong lòng cảm thấy nghẹn khuất khó chịu. Này giống như đồ vật của mình bị người khác động vào, bị người khác ngấp nghé cướp đoạt, Ninh Hàn cực kì không vui, phi thường không vui.

Hay là dứt khoát kêu thuộc hạ đi bắt Tô Lê trói lại đem về đây.

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu liền vỡ vụn như bong bóng nước, bởi vì Ninh Hàn lại nghĩ tới một hiện thực, có thể xuất hiện cục diện như ngày hôm nay hoàn toàn là do bản thân tự làm tự chịu không phải sao.

Ninh Hàn vuốt nhẹ mi tâm, trong lòng bồn chồn nôn nóng khó có thể bình ổn lại. Mà đúng lúc này, anh lại liếc kênh bang hội nhìn câu cuối cùng mà Trung nhị vừa mới gửi ra. Chỉ ba từ thôi, lại làm anh thẫn thờ: Ông chủ Ninh. Trung nhị nói: Dù sao ông chủ Ninh chính là của tôi, các người không không được giành giật với tôi!

Cậu ấy biết Phù Ly chính là mình sao?

Ninh Hàn ngẩn người trước màn hình máy tính, im lặng thật lâu không thốt lên lời. Lại thêm một lúc, anh mới ôm trán, khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười chớp nhoáng.

Loại tâm tình nôn nóng khó có thể bình ổn này, quả nhiên là tự làm tự chịu, có diều lá gan của Tô Lê cũng càng ngày càng lớn nhỉ.Đã đoán ra Phù Ly là anh từ lâu mà dám che giấu anh lâu như vậy, còn nhiều lần treo câu "đồ đệ" "sư phụ" trên miệng nữa.

Cho nên.

(Đội ngũ) Phù Ly: Những người kia đâu, sao không thấy họ đến? Tôi cảm thấy bọn họ thực lợi hại nha, còn lợi hai hơn nhiều so với sư phụ.

(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: Không không không, đồ đệ ơi, anh cần phải tin tưởng tôi, tất cả bọn họ gộp lại đều không bằng một ngón tay của sư phụ nha!

(Đội ngũ) Phù Ly: Vậy sao. Nhưng tôi cảm thấy họ lợi hai hơn cậu nhiều lắm, bọn họ có ai muốn thu đồ đệ không?

(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: Không có!

(Đội ngũ) Phù Ly: Thực sự?

(Đội ngũ) Trung nhị bất thị bệnh: Thực! sự phụ ta đây có biệt hiệu Tiểu lang quân thành thực thiện lương, chưa từng nói dối bao giờ!

(Đội ngũ) Phù Ly: À.

Tô Lê âm thầm lau mồ hôi, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, thật nguy hiểm, suýt chút nữa thì đồ đệ bỏ chạy với người khác mất rồi. May mắn con người vĩ đại là ta đây có thể ngăn chặn sóng dữ, đảo ngược tình thế, chỉ là phải nói dối một chút xíu mà thôi, ông trời sẽ tha thứ cho ta.

Rất nhiều ngày qua đi, cuộc sống của Tô Lê tràn ngập thân ảnh của ông chủ Ninh. Dù cho bất kể là ông chủ Ninh trong hiện thực hay đồ đệ trọng game đều giữ ở trạng thái không chút biến sắc, nhưng Tô Lê cảm thấy bản thân đã bước thêm được một bước lớn, cho nên tinh lực luôn luôn ở trong tình trạng được nạp đầy.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến một ngày hai chị em nhà Dương Sương và Dương Lâm đến thành phố b. Tô Lê nhận được điện thoại từ Tạ Phi, cậu đem Ninh Hàn cùng lừa tới biệt thự nhà La Khanh.

Bữa tối Ninh Hàn cùng La Khanh đứng cùng một chỗ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng không chút che giấu của bọn Tô Lê nhìn qua, thực hết cách với đám người đó. Nhìn Tô Lê há to miệng ăn từng miếng thịt nướng cùng với ánh mắt sáng long lanh kia, Ninh Hàn gần như có thể nghĩ ra được bọn họ đang nói về cái gì.

"Nhìn cái gì đó?" La Khanh cười giỡn hỏi.

Ninh Hàn không dấu vết thu hồi ánh mắt,

"Không có gì."

"Không có gì cậu lại cùng Tô Lê tới đây tham gia tụ hội?"

"Cậu ta nói cậu có ở đây."

"Tiểu Ninh Tử, mặc dù chúng ta là thanh mai trúc mã, nhưng thanh mai trúc mã không phải là cái cớ vạn năng nha."

La đại nhân từng bước ép sát.

Ninh Hàn hơi nhướn mày,

"Cậu có ý gì?"

"Cơ hội một khi đã mất đi không có khă năng tìm lại được, cứ trốn tránh như vậy hình như không phải phong cách của cậu nhỉ."

La Khanh vừa nói vừa nhàn nhã đem giá nướng thịt lật qua lật lại,

"Tô Lê thích cậu như vậy, cậu cũng không phải không có cảm giác. Nếu cả hai đã lưỡng tình tương duyệt thì còn chần chừ chi nữa mà không cùng một chỗ? Dù cho có vấn đề gì, là bạn tốt của La Khanh tôi đây cũng chỉ là chuyện nhỏ không phải sao?|"

La đại nhân duy trì nụ cười tự tin ngàn năm không đổi, nói cái gì mà "Là bạn tốt của La Khanh tôi đây", vừa tự luyến vừa vô sỉ, nhưng cũng là phương thức khuyên bảo độc nhất vô nhị của anh.

Động tác trên tay Ninh Hàn dừng lại,

"Tôi chỉ là không thích thiếu thận trọng khi đưa ra bất cứ một quyết định nào mà thôi. Có lẽ đối với cậu ấy chỉ đơn giản là yêu thích một người, nhưng đối với tôi mà nói, đó chính là thêm một người vào trong sinh mệnh của mình, nghĩ thế nào đều không phải là một chuyện đơn giản như vậy."

La Khanh khoác vai anh,

"Cậu tự mình suy ngẫm đi, nhưng ngàn vạn lần đừng suy nghĩ quá lâu, nếu không đến lúc đó Trung nhị quân quá thương tâm, tôi dám đánh cược, đến lúc đó người đau lòng cũng chỉ có cậu thôi nhá."

Chính lúc La Khanh và Ninh Hàn nói chuyện, bên kia Tô Lê; Dương Sương cũng đang thiết kế một kế hoạch hành động bí mật. Ăn uống xong bắt đầu kéo mọi người đi chơi cờ Flying chess, kế hoạch sẽ được từng bước triển khai.

Ninh Hàn ngồi bên cạnh quần chúng uống nước hoa quả yên tĩnh nhìn bọn họ chơi cờ chơi tới nhiệt huyết trào dâng. Bọn họn cười đặc biệt vui vẻ, nhưng đều không có liên quan đến Ninh Hàn anh, anh vẫn là anh, vui vẻ hay phiền muộn của người khác căn bản đều không thể ảnh hướng tới bản thân anh. Anh giống như bị tách rời khỏi thế giới này vậy, yên tĩnh bình lặng như nước mùa thu tĩnh lặng.

Qua thật lâu, anh liền phát hiện Tô Lê không có ở đây. Đợi cũng thật lâu cũng không thấy cậu ấy trở lại, mấy người ở đây đều đang hăng say chơi cờ, cũng không có ý định đi tìm. Ninh Hà nhíu mày, rốt cuộc ngồi không được nữa đứng dậy đi tìm.

Tô Lê đang ngồi trên một dãy bậc đẫn tới hoa viên, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn lên bầu trời, bên cạnh còn đặt vài chai rượu. Nghe thấy bước chân của Ninh Hàn, liền nghiêng đầu xoay người qua nhìn, vừa thấy là ông chủ Ninh lập tức kéo miệng cười toe, giơ tay hét: "Ông chủ Ninh, tôi ở đây nè, nấc....."

Không ngoài dự đoán nấc cụt một cái.

Ninh Hàn ngửi thấy mùi rượu nồng đậm liền nhíu chặt mày. Mà anh vừa đi tới bên cạnh Tô Lê, Tô Lê lập tức đổ người qua ôm lấy đùi anh, giống một chú mèo nhỏ ôm lấy anh đòi bò lên tụt xuống, cười ngốc,

" Ha ha ha ha ha....."

Kì thực dựa vào cương lĩnh hành động kiên định như thép của Phong hạc cô nương ~Bá vương ngạnh thượng cung~, Tô Lê đáng lẽ chỉ là trốn ở đây uống chút rượu mà thôi, sau đó mượn rượu đem ông chủ Ninh đẩy ngã, dù có đẩy không ngã cũng có thể làm ăn được chút gì đó. Chỉ có điều Tô Lê càng nghĩ càng hồi hộp, không cẩn thận liền uống có chút nhiều.

Ninh Hàn nhìn Tô Lê say không biết trời đất gì, ôm cũng không được mà đẩy cậu ta ra cũng không xong. Tô Lê mơ hồ cảm thấy người bên cạnh mình không chút phản ứng, bất mãn trề môi, ngồi thẳng dậy, giơ tay ôm lấy đầu Ninh Hàn nhìn,

"Ông chủ Ninh ơi, ôm ~~~~"

Chỗ mềm nhất trong tim Ninh Hàn như bị gõ trúng, cái âm thanh ngốc manh ngốc manh đó phảng phất như xâm nhập vào từng tấc trong trái tim anh, làm ánh mắt anh trở nên dịu dàng. Thôi vậy, dù sao tên nhóc này cũng say lắm rồi, cái gì cũng không biết. Ninh Hàn cười khổ, ngồi xuống đem cậu ôm vào trong ngực.

Thân thể  Tô Lê đơn bạc mỏng manh, khung xương lại nhỏ, lúc bị ôm cả người liền thỏa mãn tự động rúc sâu vào lòng Ninh Hàn. Cái đầu vựng vựng tìm được một vị trí thoải mái nhất yên tĩnh dựa vào. Đôi mắt nửa nhắm nửa mở cũng không biết rốt cuộc có còn ý thức hay không.

Đụng tới bàn tay lạnh lẽo của Tô Lê làm hàng lông mày vừa thả lỏng của Ninh Hàn lập tức nhíu lại. Thầm than một tiếng, bàn tay lớn che phủ lên, nhẹ nhàng nắn bóp giúp cậu giữ ấm.

Tên ngốc này dĩ nhiên đứng bên ngoài đợi lâu như vậy?

Người dịch: Hana_Nguyen

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi