VỌNG KHÂU

Edit: Cháo

Thương Việt nói xong, hai người không hẹn cùng lựa chọn im lặng.

Hắn nói chân thành như vậy, cho dù là ai nghe thấy cũng sẽ cảm động, Hạ Thanh Lâm không định tranh cãi vô lý nữa, nhưng nhìn Thương Việt, cảm giác nhói đau trong lòng cậu ngày càng nghiêm trọng, cậu biết rõ trước kia mình chưa từng gặp người này, nhưng khi hắn vừa xuất hiện đã làm thay đổi tất cả.

Thương Việt cho cậu một cuộc sống bình an suôn sẻ, mang đến một con sói con hoạt bát đáng yêu cho cậu, cho cậu tất cả vui thú hiện tại… giống như số mệnh vậy, không thể tự ý thay đổi.

Nhưng cậu không cam lòng, Hạ Thanh Lâm hất cằm, cố chấp nói: “Nếu vậy anh không nên xuất hiện, anh chỉ nên im lặng mang Khâu Khâu đi thôi, chứ đừng có vừa nói không liên quan đến tôi lại vừa khoa chân múa tay động vào cuộc sống của tôi chứ.”

Thương Việt đuối lý, hắn không phản bác, chỉ đưa tay muốn bắt lấy Khâu Khâu, “Vậy tôi đưa nó về —“

Sao Hạ Thanh Lâm có thể buông tay được chứ, tay cậu ôm chặt lấy Khâu Khâu, trợn mắt nhìn Thương Việt: “Anh đừng có mơ, người phải về là anh ấy.”

Khâu Khâu ló đầu ra khỏi ngực Hạ Thanh Lâm, nghe thấy cậu nói vậy, sung sướng lắc lắc đuôi.

Khâu Khâu vốn chẳng mấy khi tranh sủng được với lão đại, không biết vì sao mấy trăm năm sau, cha của nó lại yêu nó hơn, thật kỳ lạ.

Khâu Khâu đắc ý quên mình, cái đầu nhỏ cọ vào ngực Hạ Thanh Lâm một cái, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thương Việt, nó sợ đến rụt cổ lại, cắn chân làm bộ chưa có gì xảy ra.

Hạ Thanh Lâm cảm thấy cơn giận của mình chẳng có ý nghĩa gì, cứ như độc diễn không có khán giả xem vậy.

Ngày hôm sau đi làm như mọi ngày, chỉ là không hào hứng mấy, buổi trưa đang ăn cơm ở nhà ăn bỗng có người bê đĩa ăn ngồi xuống trước mặt cậu, Hạ Thanh Lâm ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Lâm Diệp Minh – Giám đốc tài chính của bộ phận dự án.

Do có tầng quan hệ bạn bè cấp 3, cộng thêm công việc của bộ phận dự án và tổng bộ có liên quan đến nhau, Hạ Thanh Lâm và Lâm Diệp Minh coi như có chút thân quen, lúc mới vào công ty Lâm Diệp Minh từng bày tỏ cảm tình với cậu, nhưng lúc ấy ngại mặt mũi và áp lực về mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, nên cậu chỉ nói đùa rồi cho qua.

“Tiểu Hạ, cuối năm có nhiều việc không?” Anh hỏi Hạ Thanh Lâm.

Hạ Thanh Lâm cười cười, “Vẫn tốt.”

Lâm Diệp Minh nhìn cậu, muốn mở miệng mấy lần nhưng lại thôi, dường như anh cảm giác được chuyện gì đó nên chỉ cúi đầu yên lặng ăn cơm.

“Bạn tôi mới từ Tứ Xuyên về, mang cho tôi một ít lạp xưởng, hương vị cũng ngon, em có thích ăn không? Mai tôi mang cho em một ít.”

Hạ Thanh Lâm trả lời theo phản xạ: “Không cần đâu, tôi không thích đồ tẩm ướp lắm.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, buổi tối Hạ Thanh Lâm lại tăng ca, lúc ra khỏi công ty thì đã gần 9 giờ, còn chưa ra khỏi phòng làm việc, Lâm Diệp Minh không biết từ đâu đi qua, nói thuận đường có thể đưa cậu về nhà.

Hạ Thanh Lâm vội lắc đầu cám ơn, nhưng Lâm Diệp Minh vẫn kiên trì, “Đi thôi, không phiền đâu.”

Từ chối mấy lần mà không được, Hạ Thanh Lâm đành ngồi vào xe Lâm Diệp Minh, trên đường đi anh tìm đủ đề tài để nói chuyện nhưng trong lòng Hạ Thanh Lâm chỉ nghĩ đến sói con ở nhà, duy trì lễ phép, hỏi gì trả lời nấy.

Đến dưới tòa nhà, Lâm Diệp Minh dừng xe, nghiêng người nói với Hạ Thanh Lâm: “Trong cốp sau có chút đồ đặc sản, không phải thịt muối đâu, trái cây linh tinh khá đặc biệt đấy, để tôi mang lên cho em.”

Chỉ thiếu bốn chữ ‘đang có mưu đồ’ to đùng viết trên mặt.

Tính Hạ Thanh Lâm ôn hòa, dễ ngại, trước giờ không mấy khi từ chối người khác, cho dù trong lòng không muốn nhưng miệng lại không nói được chữ nào, chỉ có thể cong khóe miệng cứng nhắc lên cười bất dắc dĩ, sau đó đứng ở ven đường, nhìn Lâm Diệp Minh cho xe vào chỗ đậu.

Đi thang máy lên tầng 13, tâm trạng Hạ Thanh Lâm rất ức chế khó chịu, không gian chật hẹp đã mài mòn chút kiên nhẫn còn sót lại của cậu, ngay cả tiếng hít thở của Lâm Diệp Minh cũng làm cậu cảm thấy chán ghét.

‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, vừa nhấc mắt lên, Hạ Thanh Lâm đã nhìn thấy Thương Việt đang tựa người đứng bên cửa nhà cậu, Thương Việt mặc áo khoác nỉ caro đen trắng cùng với quần bò, trông vô cùng nhẹ nhàng trẻ trung, trên tay còn đang nâng Khâu Khâu.

Khâu Khâu dùng hai chân trước ôm tay Thương Việt, vặn vẹo cái mông nhỏ, vươn cổ cắn quả bóng lông trong tay Thương Việt, chơi đến là hăng say.

Nghe thấy tiếng động, Khâu Khâu lập tức xoay đầu lại, nhìn thấy Hạ Thanh Lâm là mắt nó sáng bừng lên, vừa định kêu thì bị Thương Việt tóm mõm lại.

Hạ Thanh Lâm bỗng thấy trong lòng mềm nhũn, tất cả phiền não và mệt mỏi nháy mắt tan biến khi nhìn thấy hai tên yêu quái trước cửa kia.

“Sao anh lại xuống đây?” Cậu hỏi Thương Việt.

Thương Việt nhìn Lâm Diệp Minh phía sau Hạ Thanh Lâm, không chờ cậu nói tiếp, hắn đã giành nói trước: “Chó nhà cậu lại chạy ra ngoài, may mà tôi nhặt được.”

Hắn thả Khâu Khâu vào trong lòng Hạ Thanh Lâm, sau đó gật đầu chào hỏi với Lâm Diệp Minh, sau đó đi ngang qua người Hạ Thanh Lâm, đến bên thang máy nhấn nút đi lên. Cách nói và vẻ mặt y như người bình thường, nghe qua cứ như họ thật sự chỉ là hàng xóm của nhau.

Lâm Diệp Minh vẫn đang ngớ người, anh chưa từng thấy ai trẻ tuổi mà lại có khí thế nguy hiểm và mạnh mẽ như vậy.

Anh hơi sợ chó, không dám đến gần Hạ Thanh Lâm, chỉ đứng hỏi tại chỗ: “Vị kia là?”

Hạ Thanh Lâm mặt không thay đổi đáp: “Bạn trai tương lai đang cố gắng theo đuổi.”

...

Sáng hôm sau, Hạ Thanh Lâm đi thang máy xuống tầng, cửa vừa mở ra đã nhìn thấy Thương Việt bên trong.

Hắn đứng trong góc trong bên phải thang máy, Hạ Thanh Lâm đứng phía bên trái, vẫn duy trì khoảng cách.

Lúc sắp đến tầng 1, Thương Việt đột nhiên mở miệng nói: “Lâm Diệp Minh, năm nay 27 tuổi, từng có một mối tình, thu nhập ổn định, gia cảnh đơn giản, các mối quan hệ cũng rất đơn giản, không có thói quen xấu gì, nếu muốn tìm bạn trai, cậu ta là lựa chọn tốt đấy.”

Hạ Thanh Lâm tức đến bật cười, cậu trợn mắt đưa lưng về phía Thương Việt, sau đó thản nhiên nói: “Ồ, vậy hả? Tôi cũng thấy anh ấy khá tốt đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi