VỌNG KHÂU

Edit: Cháo

Trăng tròn treo giữa bầu trời, Đường Thanh Lâm đã thu dọn xong hành lý, thật ra cũng không tính là hành lý, chỉ có mấy bộ quần áo cùng với mấy khối đá đen Thương Việt để trong hang mà thôi.

“Đống kia đừng mang theo, không phải thứ gì đáng tiền đâu.” Thương Việt nói.

“Mang chứ, có cái để tưởng nhớ.”

Đường Thanh Lâm có thể nhìn ra những khối đá này có ý nghĩa không nhỏ đối với Thương Việt, bảy tám cục đá đen nho nhỏ, ở giữa còn có một vệt màu trắng, Thương Việt để chúng ở trong một cái bệ nhỏ trên vách đá, xếp ngăn ngắn với nhau.

Thương Việt nhìn những cục đá kia, bỗng nhiên nói: “Ta nhặt chúng khi còn bé, cha mẹ ta bị giết chết khi ta còn rất nhỏ, ta cũng không nhớ được dáng vẻ họ ra sao, chỉ có ấn tượng mơ hồ về một chuỗi hạt châu mẹ ta đeo trên tay, màu sắc hình dạng thế nào cũng không nhớ rõ, sau có một ngày ta phát hiện một cục đá nhỏ trong bụi cỏ, cảm thấy giông giống nên mang về.”

Đường Thanh Lâm ngẩn ra sau đó bật cười, cậu gói kỹ đống đá rồi cất trong bọc hành lý, sau đó ôm lấy cổ Thương Việt, nói khẽ: “Chờ khi nào yên ổn dưới chân núi rồi, ta sẽ tìm thợ để mài những cục đá này thành hạt châu, rồi tìm dây xâu lại, bảo đảm sẽ rất đẹp.”

Thương Việt không hiểu, “Có thể sao?”

“Đương nhiên rồi, đến lúc đó chính tay ta sẽ đeo lên cho huynh, làm sính lễ, được không?”

“Sinh lễ là gì vậy?”

Đường Thanh Lâm ỷ vào việc Thương Việt chẳng biết gì cả, cứ luôn trêu cười hắn, nói xong lại tự thấy mình quá đáng, vì vậy giải thích: “Chính là lễ vật ấy.”

Bọn họ chạy một đường xuống núi, giữa chừng có người sói phát hiện ra dị thường, nhưng vì kiêng dè Thương Việt nên không dám tiến lên.

Trong khi tất cả người sói đang tuân theo bản năng, chìm trong cuộc sống giao phối tùy ý, Thương Việt tỏ ra rất tỉnh táo, nhưng Đường Thanh Lâm lại cảm giác được sự bất thường của hắn.

Nhiệt độ cơ thể của Thương Việt tăng vọt, cả người cứng ngắc, giọng nói khàn khàn, tay nắm Đường Thanh Lâm ngày càng chặt, Đường Thanh Lâm dè dặt hỏi: “Huynh có ổn không.”

“Tạm ổn.”

Lúc này bọn họ đã chạy xuống dưới núi, trốn khỏi phạm vi hoạt động của người sói, đương lúc sắp ra khỏi rừng trúc đi về phía Nam của huyện Mang, bước chân Đường Thanh Lâm bỗng chậm lại, cậu do dự mở miệng: “Nếu huynh muốn —“

“Muốn gì?” Thương Việt dừng lại, mặt khó hiểu.

Bọn họ vẫn đang nắm tay, dựa vào nhau rất gần, Đường Thanh Lâm cảm thấy nhiệt độ trên người Thương Việt đang không ngừng truyền sang bên mình, trong lòng cậu run nhẹ, dáng vẻ cái gì cũng không hiểu kia của Thương Việt khiến Đường Thanh Lâm rục rịch.

Hình như mọi việc đều do cậu chủ động, mỗi lần Thương Việt làm xong chuyện gì đó khác lạ, hắn đều mơ mơ màng màng hỏi cậu đây là làm gì.

Chính Đường Thanh Lâm cũng đỏ mặt, nhưng phải giả bộ bình tĩnh nói cho hắn: Đây là ôm, đây là hôn môi.

Đường Thanh Lâm kéo Thương Việt đến bên một hồ nước sâu trong rừng trúc, nhào vào lòng hắn, “Nếu thật sự không chịu nổi nữa, ta có thể giúp huynh.”

Lúc này Thương Việt mới thoáng hiểu ý của Đường Thanh Lâm, hắn nhớ tới vài hình ảnh vào đêm trăng tròn trước kia trên núi, hồi ấy cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, cũng không muốn làm theo, nhưng giây kế tiếp, hình ảnh trong đầu hắn thay đổi, biến thành Đường Thanh Lâm nằm quỳ trước mặt hắn…

Đường Thanh Lâm buồn bực cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, hứng thú hỏi: “Huynh đang nghĩ cái gì không sạch sẽ đúng không?”

“Không có.” Thương Việt quả quyết từ chối.

Đường Thanh Lâm vẫn cười, ngón tay lượn vòng quanh đai lưng Thương Việt, giọng điệu như hồ ly tinh, “Thật ra… nếu huynh muốn biến mấy hình ảnh trong đầu thành sự thật, ta cũng đồng ý.”

“Đồng ý cái gì?”

Thương Việt vừa ngốc vừa ngây thơ, thật sự khiến Đường Thanh Lâm dở khóc dở cười, cậu kéo Thương Việt đến bên hồ ngồi xuống, sau đó không nói tiếng nào cởi áo của mình ra, rồi kéo tay Thương Việt qua.

“Huynh sờ đi.”

... (╯‵□′)╯︵┻━┻

Ánh trăng soi mặt hồ, mặt nước phản chiếu khóm trúc, gió thổi lá trúc vang tiếng xào xạc, người thương ôm lấy nhau đẩy lùi nỗi cô đơn.

Lúc hắn tiến vào, Đường Thanh Lâm ôm lấy vai Thương Việt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Sau này sẽ luôn ở bên huynh ấy, kiếp này hay kiếp sau cũng sẽ không tách ra.

Tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, Đường Thanh Lâm mở mắt ra, nhìn thấy bầu trời trong vắt, xung quanh là lá cây dày dặc, Thương Việt ngồi bên cạnh cậu, đang đắp quần áo lên người cho cậu. Thương Việt lấy tất cả quần áo trong bọc hành lý ra đắp hết lên người Đường Thanh Lâm, nhưng vẫn sợ cậu bị lạnh, đắp hết cái này đến cái khác.

Đường Thanh Lâm tỉnh rồi hắn mới dừng lại, lúng túng không biết làm sao.

Đường Thanh Lâm cong khóe môi, muốn bắt lấy tay Thương Việt, nhưng lại liếc thấy một bộ quần áo sạch sẽ được đặt trên đầu gối hắn.

“Đây là —“

“Vừa vào trong thành mua.”

“Tiền huynh lấy đâu ra?”

“Bắt hươu, đổi lấy tiền.”

“Sau đó mua quần áo cho ta?”

Thương Việt ngoan ngoãn trả lời, lấy một túi giấy dầu đựng đồ ăn đưa tới trước mặt Đường Thanh Lâm, “Có cả bánh bao nữa.”

“Sao lại mua quần áo cho ta?”

“Không vì sao cả,” Thương Việt không hiểu sao mua quần áo thôi mà cũng phải có lý do, hắn nghĩ một lúc rồi nói: “Là sính lễ.”

Đường Thanh Lâm sửng sốt, nhưng kịp hiểu ra sính lễ trong miệng Thương Việt có lẽ mang ý là lễ vật.

Do cậu dạy cho hắn.

Cậu cười ôm lấy Thương Việt, suýt chút nữa làm rơi túi bánh bao trên tay hắn.

“Chúng ta tặng sính lễ cho nhau, vậy sau này ta phải gọi huynh là tướng công rồi.”

Thương Việt nhíu mày, “Lại là quy củ gì vậy?”

Đường Thanh Lâm hôn hắn một cái, hùng hồn nói: “Quy củ của ta.”

“Được rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi