VỌNG KHÂU

Edit: Cháo

Khâu Khâu nói với Hạ Thanh Lâm, lão đại của nó là người sói có thiên phú cao nhất trong tộc, hắn có thể tùy ý biến đổi thành hình người, trăm năm trước còn bất ngờ luyện được thuật chế ngự, là một sự tồn tại mà người sói bình thường chỉ có thể hướng tới chứ không thể đạt được.

“Tên của lão đại… để con nhớ lại đã,” Khâu Khâu ngửa bụng giơ bốn móng lên nằm trong khuỷu tay Hạ Thanh Lâm, sung sướng tựa thần tiên, nó ngáp một cái, nói: “Lâu quá rồi, con cũng sắp quên mất tiêu, ngoại trừ 200 năm trước cha từng gọi tên của lão đại ra, thì đến nay không ai dám gọi tục danh của lão đại cả, vậy há chẳng phải tìm chết sao?”

Khâu Khâu cắn móng của chân trước, một lát sau trở mình, lớn tiếng nói: “Nhớ ra rồi, tên lão đại là Thương Việt.”

Cái tên này… nghe thật quen, nhưng cậu chưa từng gặp người nào họ Thương cả.

Hạ Thanh Lâm nghịch nghịch đệm thịt nhỏ của Khâu Khâu, trong lòng cảm thấy rối bời, chuyện của anh ta và người kia rõ ràng không liên quan gì đến cậu, nhưng không biết là vô tình hay cố ý cứ dính dáng đến cậu, cuộc sống của cậu bị đảo loạn hết cả lên, giờ cậu thậm chí không có cách nào làm việc bình thường được.

Trong thế giới hiện thực bên ngoài cánh cửa kia, Hạ Thanh Lâm chỉ là một người vô cùng bình thường, đi tám về chín, hai điểm một đường. Nhưng sau khi đóng cửa lại, cậu biến thân trở thành nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết kì bí, nuôi một con sói con 200 tuổi há mồm ngậm miệng cứ gọi cậu là cha, đã vô số lần cậu nghi ngờ đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ khó tỉnh dậy mà thôi.

Nhưng kể cả khi tay đã bị cấu đến phát tím rồi, vừa mở mắt ra, sói con đã đứng trước mặt Hạ Thanh Lâm, dùng cái đầu nhỏ ủn ủn đầu gối cậu, lẩm bẩm: “Cha, con đói rồi.”

Vì vậy Hạ Thanh Lâm đứng dậy, đi lấy thịt dê chế biến sẵn mới mua, hâm nóng đổ vào bát, rồi đưa đến trước mặt Khâu Khâu, Khâu Khâu rất thích ăn thịt dê, nó vừa ăn vừa nói: “Trước kia cha thường làm thịt dê lắm, bởi vì lão đại và con đều thích ăn.”

Hạ Thanh Lâm không hiểu sao thấy phiền não, cố ý bỏ qua vế phía sau kia, hỏi: “Nhóc chạy đi thế này, không sợ anh ta lại tới bắt à?”

“Sợ chứ, nhưng ảnh không thèm quan tâm đâu, hơn nữa con luôn có cách trốn ra được.”

Lúc ăn Khâu Khâu chưa bao giờ giữ đồ*, Hạ Thanh Lâm đưa tay sờ lưng nó một cái, ngoài ý muốn sờ tới một vết sẹo đã kết vảy, dài tầm ngón tay út, có thể nhìn ra là vết thương khá nặng, Hạ Thanh Lâm hỏi: “Chỗ này bị sao vậy?”

*护食 (hộ thực): bảo vệ đồ ăn, động vật thường có bản năng bảo vệ đồ ăn, phần ăn của mình. Nếu bị làm phiền lúc ăn, nhẹ thì gầm gừ cảnh cáo, không thì sẽ bị đợp ngay. Nhà tui trước kia nuôi phốc hươu nên có kinh nghiệm, may không bị đợp lần nào (╯▽╰)

“Trước kia bị dây thép đâm vào.”

Hạ Thanh Lâm sửng sốt, “Bị thương trên đường tìm anh sao?”

“Vâng, con bị bắt khi trộm thịt ở chợ, ông chủ nhốt con vào một cái lồng sắt, may cái lồng kia bị hỏng, mấy dây thép cũng sắp đứt nên con chui ra được, nhưng vô tình lại bị dây thép móc vào.”

Hạ Thanh Lâm không có cách nào dùng lời nói để miêu tả tâm trạng của mình vào giờ phút này, so với cảm động, thì cậu càng cảm thấy buồn hơn, Hạ Thanh Lâm dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào chỗ kia, không đành lòng nhìn nữa, cứ như vết thương đó ở trên người của cậu vậy.

“Còn đau không?”

Khâu Khâu cắn xương ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Lâm, thấy mắt cậu rớm lệ thì lập tức ngẩn ra, xương rơi vào trong bát, Khâu Khâu dùng chân nhỏ cào nhẹ đầu gối cha nó, “Hết đau rồi.”

“Khâu Khâu, anh thật sự là người nhóc muốn tìm sao? Mặc dù nhóc không chịu nói chuyện đã xảy ra trước kia, nhưng anh nghĩ, có lẽ lão đại nhóc nói đúng, cha nhóc đã đi —“

Ba trăm năm, đã quá lâu rồi, nếu thật sự có luân hồi chuyển thế, vậy Hạ Thanh Lâm cũng không phải người ban đầu kia.

Khâu Khâu xông tới cắt ngang lời Hạ Thanh Lâm, “Không phải, chưa đi đâu, cha chính là cha, dáng vẻ hai người giống nhau như đúc, ngay cả giọng nói cũng giống nhau, hơn nữa, hơn nữa trên người cha có mùi của lão đại, nếu như không phải là cha, sao lão đại lại để lại mùi trên người cha được chứ?”

“Khâu Khâu.” Hạ Thanh Lâm không biết phải làm sao nữa.

Khâu Khâu không thèm ăn thịt nữa, leo vào lòng Hạ Thanh Lâm, tủi thân nói: “Cha ơi, cha đừng không cần con, vất vả lắm con mới tìm được cha mà.”

Hạ Thanh Lâm ôm chặt nó, “Nhưng anh không có cách nào bảo vệ nhóc, nếu như anh ta tới bắt nhóc đi —“

“Con có cách,” Khâu Khâu đột nhiên ngẩng đầu lên, chân sau giẫm lên đầu gối Hạ Thanh Lâm, hai chân trước bám lên bả vai cậu, cố gắng đứng thẳng người lên, cái mõm dính đầy mỡ cọ vào mặt cậu một cái, kích động nói: “Trước kia cha chỉ cần làm như vầy như vầy nè, cha nói gì lão đại cũng đồng ý hết.”

Hạ Thanh Lâm thiếu chút nữa tắc thở, cậu xách nó lên, nghiêm túc hỏi: “Cha nhóc với lão đại tóm lại có quan hệ như thế nào hả?”

Chẳng lẽ mối nghiệt duyên kiếp trước của cậu là với Thương Việt?

“Quan hệ gì ấy ạ —“

Khâu Khâu vừa định trả lời, cảnh tượng tối qua lại xảy ra.

Nó lại bất động, bốn chân nhỏ nhất trí thõng xuống, mà nguyên nhân thì rất rõ ràng.

“Không có quan hệ gì cả.”

Phía sau truyền tới giọng nói quen thuộc lại xa lạ, người đàn ông tên Thương Việt kia đi tới, dễ dàng đoạt lấy Khâu Khâu từ trong tay cậu, giọng nói bình thản: “Không trông coi nó tốt, quấy rầy cậu rồi, xin lỗi.”

Người này đường hoàng đi xuyên tường vào nhà, không có chút áy náy nào cả.

Thương Việt đi ngang qua Hạ Thanh Lâm, mắt thấy Khâu Khâu sắp bị mang đi, Hạ Thanh Lâm đột nhiên đưa tay kéo lấy ống tay áo Thương Việt, đó rõ ràng là hành vi đường đột không suy tính trước, nhưng giây phút Hạ Thanh Lâm chạm vào tay áo người đàn ông kia, đủ loại cảm xúc ùa vào trong đầu, cảm giác quen thuộc cùng với sự sợ hãi yêu tà vô hình xen lẫn vào nhau khiến cậu không nhịn được phát run lên.

Nhưng Khâu Khâu vẫn đang ở trong tay hắn ta, Hạ Thanh Lâm không dám nhìn hắn, chỉ giả bộ trấn định nói: “Khâu Khâu nói nó muốn ở lại đây.”

Thương Việt dễ dàng tránh khỏi tay Hạ Thanh Lâm, xoay người muốn đi.

“Anh để nó quấy rầy tôi lâu như vậy rồi, nói một câu xin lỗi là đủ à?”

Hạ Thanh Lâm sắp không ngăn được lửa giận trong lòng, người này dựa vào đâu mà trưng cái mặt lạnh te đó ra với cậu chứ? Cậu đâu có làm gì sai đâu?

Thương Việt dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Thanh Lâm, “Lời nó nói cậu không cần để trong lòng, chuyện của 300 năm trước không liên quan đến cậu.”

Lại là cái câu không liên quan đến cậu, giọng nói hắn ta như thể cười nhạo Hạ Thanh Lâm tự mình đa tình vậy.

Hạ Thanh Lâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, có lẽ vì ánh mắt cậu quá mức nóng bỏng, Thương Việt ngẩn ra trong chốc lát sau đó nhìn sang chỗ khác.

“Tôi không quan tâm anh có vướng mắc yêu hận gì với người kia, tôi chỉ muốn Khâu Khâu, nó cần tôi.”

“Cậu thật sự cho rằng nó cần cậu? Cậu chỉ là vật thay thế mà thôi.”

Hạ Thanh Lâm không nghĩ tới Thương Việt lại nói trắng ra như vậy, cậu đột nhiên bị đâm vào chỗ đau, mũi bỗng chốc cay lên, nước mắt ứa ra đảo quanh trong hốc mắt, Hạ Thanh Lâm nhớ tới tiếng ‘Cha’ trong miệng Khâu Khâu, và câu ‘Con nhớ cha lắm’ thường được nói ra, cả vẻ ngoan ngoãn nũng nịu lấy lòng của nó nữa, tất cả những điều đó thực ra không phải dành cho Hạ Thanh Lâm mà chẳng qua chỉ là di tình mà thôi.

“Đừng có ngu ngốc, mau quên hết đi.”

Hạ Thanh Lâm ghét cay ghét đắng cái mặt không thèm quan tâm kia của hắn ta, vì vậy bước đến trước mặt chặn đường hắn lại, cậu lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, bướng bỉnh chưa từng có: “Anh dựa vào đâu mà quyết định thay tôi hả? Thay thế thì thay thế, tôi cam tâm tình nguyện đấy.”

Hạ Thanh Lâm cho rằng mình sẽ chọc giận người đàn ông khó lường này, cho rằng tối nay cậu có thể sẽ chết trong tay Thương Việt, nhưng đến khi cậu bình tĩnh lại rồi, lấy dũng khí ngẩng đầu lên, mới phát hiện Thương Việt không tức giận, mà chỉ có vẻ bối rối khó tả.

— Huynh dựa vào đâu mà quyết định thay ta hả? Bị ăn thì bị ăn, ta cam tâm tình nguyện.

— Thương Việt, ta muốn ở lại bên cạnh huynh.

Như bị sét đánh, trong đầu Hạ Thanh Lâm đột nhiên vang lên hai câu này, nghe rất rõ, đó là giọng của cậu.

Cậu nói như vậy hồi nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi