VÕNG LUYẾN LẬT XE CHỈ NAM

Ý của Hướng Hoài Chi là muốn chấm dứt đề tài này, dù sao thì anh đã nói đến thế rồi, người bình thường sẽ biết điều không hỏi tiếp.

Cao Tự Tường: À ờ, được hỏi tiếp thật sao?

Lục Văn Hạo: Hỏi gì cũng được hả?

Anh Lộ: Tôi trước, hai người lén lút với nhau bao lâu rồi?

Lục Văn Hạo: Hai người phát triển tới bước nào vậy? Tôi chỉ tò mò thôi.

Cao Tự Tường: Link tôi chia sẻ cho Hoan Hoan… hai người đã dùng chưa?

Anh Lộ: Thật sự chưa từng làm trong ký túc xá à?

Lục Văn Hạo: Tôi nhớ hồi trước hai người cứ về chung với nhau suốt. À ờ, hình như giường phòng trọ của Hoan Hoan lớn lắm đó.

Đm.

Cảnh Hoan chửi thề với khuôn mặt nóng bừng, cậu mở bàn phím ra gõ chữ cả buổi, nhưng cuối cùng lại chẳng gửi câu nào.

Cậu hiểu hai người này lắm, bạn mặc xác họ thì còn đỡ, nhưng chỉ cần trả lời một câu thôi, không giải thích rõ ràng sẽ bị làm phiền đến chết.

Cậu vùi cằm và miệng vào áo khoác, định xem Hướng Hoài Chi sẽ đáp thế nào, chợt cú điện thoại của shipper gọi đến.

Lấy bữa khuya từ chỗ shipper, cậu chạy chậm về thang máy, mở điện thoại ra mới biết bị mất sóng.

Lên lầu, Cảnh Hoan vừa bước ra thang máy đã thấy cửa nhà Hướng Hoài Chi mở rộng, anh chàng đang khoác áo khoác đứng ngoài cửa, cúi đầu nhìn điện thoại, ánh đèn trong nhà phủ một quầng sáng ấm áp trên người anh.

Cảnh Hoan sửng sốt: “Sao anh đứng đây?”

“Em đi lâu quá, tưởng bị lạc đường.” Trông thấy cậu, Hướng Hoài Chi mới hạ cánh tay đang cằm điện thoại xuống, “Định xuống tìm em.”

“Lạc đường…” Cảnh Hoan phì cười, “Bạn trai anh hậu đậu vậy sao?”

Bữa khuya là thịt nướng, Hướng Hoài Chi nhận túi, dọn những thứ đồ lặt vặt trên bàn trà đi, sau đó đặt hộp đồ ăn xuống.

Cảnh Hoan ngồi cạnh anh nhìn lén một cái, lặng lẽ lấy điện thoại định xem lịch sử trò chuyện trong nhóm chat.

Hướng: Không bao lâu, mới hẹn hò.

Hướng: Hồi nãy các cậu xem live stream chưa?

Anh Lộ: Xem rồi, người trong đội ai cũng xem hết rồi, không thèm đánh phó bản luôn. May mà dạo này em gái cậu đi du lịch, không là lại có chuyện để hóng.

Lục Văn Hạo: Em cũng xem rồi, không tập trung đánh Đấu Trường nên tặng điểm cho người ta cả buổi tối nè (trai mạnh mẽ khóc lóc.jpg)

Hướng: Tặng quà cho tôi chưa?

Lục Văn Hạo:?

Anh Lộ:?

Cao Tự Tường:?

Hướng: Khán giả tôi chọn trả lời hồi nãy toàn là người đã tặng quà. Các cậu còn không có phần, có tư cách gì đặt câu hỏi?

Anh Lộ: Đệt, chẳng phải cậu bảo bọn tôi hỏi à!

Hướng: Tôi đổi ý rồi.

Lục Văn Hạo: Vậy bây giờ bổ sung! (Cung hỷ phát tài, đại cát đại lợi!)

Hướng: Muộn rồi, không nhận nữa.

Hướng: Thôi kết thúc, bận.

Sau đó Hướng Hoài Chi không nói tiếp, chỉ có ba người kia tự high với nhau, Cảnh Hoan đọc được vài dòng thì chẳng còn kiên nhẫn, bèn đặt lại điện thoại lên sofa.

Ăn uống no nê, Cảnh Hoan chợt nhớ ra một điều, cậu ôm cặp vào phòng ngủ trước khi lên giường.

Hướng Hoài Chi nửa nằm nửa ngồi trên giường chơi laptop của Cảnh Hoan, đang nhận ngoại trang do nhà phát hành gửi.

“Sao vậy?” Hướng Hoài Chi hỏi.

Cảnh Hoan mở cặp, lục lọi: “Còn quà chưa tặng anh.”

Hướng Hoài Chi nhướng mày: “Nhiều quà thế à?”

Quà sinh nhật mà Cảnh Hoan tặng là một chiếc ví tiền, hôm Hướng Hoài Chi nhận nó, anh đã dẹp ngay ví tiền cũ trước đây dùng vào xó tủ.

“Cũng chẳng phải quà cáp gì… chỉ là đôi tất em mua lúc dạo phố với mẹ thôi.” Cảnh Hoan mua rất nhiều đôi, đặt trên tay cho anh xem.

Tất nam ngắn rất bình thường, ngoài logo nhãn hiệu ra thì chẳng còn gì nữa.

Nhưng Cảnh Hoan vẫn hỏi một câu: “Thích không?”

Hướng Hoài Chi nhìn tất trong tay cậu, bật cười: “Ừ.”

Cảnh Hoan hài lòng: “Thế thì tốt. Em mua mỗi loại hai đôi đó, chúng ta mỗi người một đôi… Xem như đồ đôi nè.”

Nụ cười của Hướng Hoài Chi khựng lại.

“Đồ đôi” là một từ khá xa lạ với anh, nhưng chẳng hiểu sao anh lại thấy thích.

Cảnh Hoan tiếp tục: “Em đặt vớ trong phòng thay đồ nhé.”

“Không cần.” Hướng Hoài Chi kéo cổ tay cậu, “Đặt trên bàn, hôm sau anh mang đi, anh không thường ở chỗ này.”

Cảnh Hoan “Ồ” lên, đặt tất lên bàn, sau đó chui vào chăn nằm một lúc lại cười.

Hướng Hoài Chi vừa đút Tiểu Hướng Cảnh ăn xong, nghe thế cụp mắt hỏi: “Cười gì?”

Cảnh Hoan lắc đầu: “Không có gì.”

Nửa phút sau, cậu lại không nhịn được ngước đầu hỏi anh: “Vậy bây giờ chúng ta như vậy có tính là anh đang giấu em trong nhà không?”

Hướng Hoài Chi ngẩn người, sau đó điềm nhiên vào hai acc tổ đội với nhau, dẫn vào Bồng Lai Tiên Cảnh treo máy.

“Tính.” Hướng Hoài Chi đáp.

Cảnh Hoan cười tươi hơn, đổi tư thế khác lướt Weibo.

Lướt hai đề tài trên hot search, thấy chán quá, Cảnh Hoan nhích người trong chăn, lại không nhịn được ngẩng đầu: “Anh ơi?”

Hướng Hoài Chi hạ giọng “Ừ”.

“Anh không ngủ à?” Cảnh Hoan hỏi.

Hướng Hoài Chi rê chuột: “Ngủ ngay, Bọn Lục Văn Hạo gửi quà trong game cho em, anh nhận giúp em nhé?”

Cảnh Hoan: “…”

Lúc điều khiển chuột, thi thoảng cánh tay của Hướng Hoài Chi sẽ chạm trúng gò má cậu, sức rất nhẹ, sau khi đụng vài lần, anh dứt khoát tựa sát lên má cậu luôn.

Cảnh Hoan lơ đễnh nhìn màn hình máy tính, thực tế thì cậu chẳng nhìn được gì trên ấy cả.

Cậu nhớ đến hôm ở sofa, cánh tay Hướng Hoài Chi đặt trên đùi cậu, nóng bỏng.

Đang tuổi đôi mươi lại vừa ăn mặn được một ít, trong đầu Cảnh Hoan lóe lên vài hình ảnh, chợt thấy hơi khô cổ.

“Anh ơi…” Cậu lại gọi một tiếng.

Hướng Hoài Chi cũng giống như ban nãy: “Hửm?”

Cảnh Hoan muốn nói nhà của anh chỉ giấu em ba hôm thôi à.

Cậu từng đọc một bài viết, chủ bài viết nọ nói mình đã hẹn gặp mặt ông xã trong game, mong chờ cả nửa tháng trời, rồi gặp một tuần… đánh bảy mươi mấy nguyên liệu Thú Hồn luôn.

Ban đầu cậu còn tưởng chỉ là cá biệt.

Nhưng không ngờ bản thân mới gặp ba ngày thôi, Đấu Trường đã có hy vọng đột phá ba nghìn điểm.

Cảnh Hoan lặng thinh một lúc, rằng: “Không sao, anh đánh đi, em ngủ trước.”

Cậu quay mặt đi, nằm nhích xuống một chút.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, cậu nghe tiếng laptop bị gập, ngay sau đó là đèn phòng ngủ bị tắt đi.

Cảnh Hoan sửng sốt, vừa mở mắt đã bị ôm chầm lấy.

Ánh mắt Hướng Hoài Chi ẩn ý hơn ngày thường rất nhiều, bấy giờ nó như đang phát sáng trong bóng tối vậy.

“Khoan ngủ.” Hướng Hoài Chi nói.

Tim Cảnh Hoan đập thình thịch: “Ồ, vậy phải làm gì?”

Hướng Hoài Chi gục đầu xuống: “Hôn chút đã.”

Giường phòng ngủ rộng rãi êm ái hơn sofa nhiều, Cảnh Hoan không cần sợ mình sẽ bị ngã xuống. Nụ hôn này rất dài, giữa chừng có nghỉ một khoảng ngắn, Cảnh Hoan sẽ cắn cằm anh.

Cậu còn đang lo làm việc này với Hướng Hoài Chi có phải sẽ khiến anh nghĩ cậu nóng ruột quá không, nhưng hôn một lúc rồi, nỗi lo này đã bị cậu đá văng vào xó xỉnh nào chẳng hay.

Cậu để lại những dấu răng nhạt trên cằm Hướng Hoài Chi, đoạn tằng hắng một tiếng, nói lời nghiêm túc bằng giọng hơi khàn: “Anh… so xem ai to hơn không?”

*

Hai người ở bên nhau không biết xấu hổ vài ngày, hôm về nhà, Cảnh Hoan nằm trên giường không muốn dậy.

Cậu nằm nghiêng, dựa lên vai Hướng Hoài Chi chơi điện thoại.

Kể từ sau khi kéo thêm hai người vào nhóm chat phòng ký túc xá thì không còn ai nói chuyện trong nhóm chat cũ nữa, toàn nói trong nhóm mới thôi.

Cảnh Hoan rảnh rỗi không có gì làm, cũng chẳng thèm xem nội dung đang nói chuyện, cứ gửi thẳng biểu tượng cảm xúc để chen vào.

Lục Văn Hạo:?

Lục Văn Hạo: 11h30 trưa, cậu dậy rồi.

Tiểu Điềm Cảnh: Ừ.

Lục Văn Hạo: Xem ra đêm qua muộn lắm, người trẻ tuổi thức khuya cũng không tốt đâu.

Cao Tự Tường: Chú ý sức khỏe.

Anh Lộ: Hoan Hoan ra đây nè, anh bồi bổ cho em.



Đám người này nói xéo cái gì vậy.

Quan trọng là họ nói như thế, Cảnh Hoan cảm thấy eo mình hơi mỏi thật.

Cậu nhìn Hướng Hoài Chi, anh cũng đang cụp mắt đọc tin nhắn WeChat trong nhóm, vẻ mặt điềm nhiên, chẳng chột dạ chút nào cả.

“…” Cảnh Hoan cắn răng, tự thôi miên thầm trong bụng.

Mình rất tốt!

Mình không sao!

Mình còn chiến đấu được thêm một trăm năm nữa!!!

Điện thoại vang “ting”.

Mẹ: Chiều tối mẹ và bố về tới, lúc đó sẽ ghé đón con cùng đến nhà hàng ăn bữa cơm.

Cảnh Hoan mặt mày ủ ê.

Rời giường dọn đồ đạc, Hướng Hoài Chi dẫn cậu đi ăn cơm.

Nói ra cũng hổ thẹn, họ ở đây mấy ngày rồi, ngoài những lần gọi thức ăn ngoài đi lấy, đây là lần đầu tiên bước ra khỏi cửa.

Hướng Hoài Chi cảm nhận rõ ràng rằng cậu không vui cho lắm.

Cậu chàng cụp mắt, động tác cắt thịt bò chậm rì.

Hướng Hoài Chi đặt dao nĩa xuống, đưa phần bít tết đã cắt xong cho cậu, còn mình thì kéo phần của cậu sang: “Mấy giờ chú dì về tới?”

Cảnh Hoan sửng sốt: “Không biết, chắc khoảng sáu, bảy giờ?”

Hướng Hoài Chi đáp “Được”.

Ăn xong, Cảnh Hoan cầm điện thoại định gọi xe, chiếc cặp sau lưng bỗng bị người nọ nhấc lên.

Hướng Hoài Chi lấy cặp cậu: “Đi thôi.”

Cảnh Hoan nói: “Em chưa gọi xe.”

“Anh đưa em đi.”

Mắt Cảnh Hoan sáng long lanh, nhưng cậu nhanh chóng che giấu ý cười: “Thôi, lái xe qua lại mất những ba, bốn tiếng, mệt lắm.”

“Không sao.” Hướng Hoài Chi nói: “Anh rất vui được đưa bạn trai về.”

Cảnh Hoan được câu này dỗ ngọt.

Cậu bảo Hướng Hoài Chi dừng xe ở đầu đường cách nhà mấy trăm mét, sau đó lề mề trên xe gần nửa tiếng mới xuống.

*

Năm nay Tết sớm, nghỉ đông chẳng bao lâu, các gia đình đã bắt đầu dán những câu đối xuân giữa trời tuyết lất phất.

Vừa mua xong đồ Tết với bố mẹ về, Cảnh Hoan tức tốc cởi giày vào phòng.

Bố mẹ cậu ở ngoài phòng khách bàn chuyện quà cáp, Cảnh Hoan mới vào phòng đã mở máy tính, đăng nhập WeChat.

Chuẩn bị tinh thần trọn nửa phút, cậu mới mở tập tin trong nhóm lớp với vẻ vô cùng trịnh trọng.

Tiểu Cảnh Nè: Á á á anh ơi!!

Hướng: Hửm?

Tiểu Cảnh Nè: Em đậu rồi! Em đậu rồi!!

Tiểu Cảnh Nè: Em không rớt môn T▽T

Hướng: Anh cũng vậy.

Hướng: Không học cùng em được rồi.

Tiểu Cảnh Nè:?

Tiểu Cảnh Nè: Thay vì làm bạn cùng lớp với anh, em muốn làm bạn trai của anh hơn.

Gửi xong câu này, bên kia không trả lời nữa.

Nhà Hướng Hoài Chi nhiều họ hàng, nhiều đến mức khoa trương, chưa đến Tết đã phải bắt đầu viếng thăm bà con rồi, mấy hôm nay việc trả lời tin nhắn cũng không có giờ giấc cố định.

Cảnh Hoan cũng chẳng để bụng, thi đậu rồi tâm trạng hồ hởi hơn, cậu ngả thẳng người lên giường lớn.

Một lúc sau, Cảnh Hoan ngồi dậy thay đồ, lúc khom lưng sực nhớ đến một điều, bèn vớ lấy điện thoại.

Cùng lúc đó, Hướng Hoài Chi đang ngồi kiên nhẫn nghe bậc cha chú của mình tán gẫu, vì giữ lễ phép nên anh luôn cố nhịn không xem điện thoại trong túi.

Hơn mười phút sau, cuối cùng Hướng Hoài Chi đã thoát được khỏi phòng khách.

Anh vừa đi trên hành lang, vừa lấy điện thoại.

Thấy ảnh đại diện và cái tên xa lạ được ghim trên đầu, anh nhướng mày thật khẽ, bấy giờ mới biết cậu chàng đã thay đổi thông tin cá nhân.

Cảnh Hoan đổi ảnh đại diện thành hình thú bông Tiểu Hướng Cảnh, tay cậu chàng cầm chỗ bụng của thú bông, trông vừa hài hòa lại đáng yêu.

Tên WeChat thì đổi thành “Vui Vẻ Mỗi Ngày”.

Vui Vẻ Mỗi Ngày: (ảnh)

Vui Vẻ Mỗi Ngày: Hôm nay em mang tất đôi nè.

Sự mệt mỏi khi phải đón tiếp bậc cha chú bỗng vơi đi phần nào.

Lông mày Hướng Hoài Chi giãn ra, anh mở ảnh xem thêm vài lần, sau đó nhấn giữ, lưu lại.

Cảnh Hoan tắm rửa ra ngoài, chưa lau khô tóc đã cầm điện thoại.

Lúc tắm cậu nghĩ… gửi ảnh chân mình cho người khác, có vẻ không ổn lắm nhỉ.

Điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc, Cảnh Hoan thấp thỏm mở ra xem.

Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Ừ, anh cũng đang mang.

Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Nhưng đang ở nhà bà con, không tiện chụp.

Nhớ Vui Vẻ Mỗi Ngày: Muộn chút gọi video cho em kiểm tra nhé, bạn trai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi