VÕNG LUYẾN LẬT XE CHỈ NAM

Bắn PUBG xong, Lộ Hàng tự dưng bị tọng cho một họng bánh chó không nuốt nổi, sau khi tắt đèn lên giường thì lập tức vào nhóm bang tố cáo họ.

Lộ Điều Điều: Mẹ nó chứ! Tiểu Cảnh Cảnh còn bảo là bí mật! Gì! Tưởng tôi với Ăn Ăn chết rồi à!!?

Đừng Hỏi Ngày Về: Há há há, ai kêu cậu gọi họ chơi cùng?

OTP JohnJae: Cậu đang tự chuốc khổ vào thân đấy.

Tiểu Điềm Cảnh: Trời ơi Lộ Điều Điều sao anh lại nghe lén >.

Lộ Điều Điều:???

Lộ Điều Điều: Tôi ‘diết’ cậu đấy.

Tiểu Điềm Cảnh: Á á á anh ơi QAQ

Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ

Tiểu Điềm Cảnh: Lộ Điều Điều muốn ‘diết’ em!!

Lộ Hàng ngước đầu nhìn, bạn cùng phòng thân thương cũng đang cầm điện thoại nằm nghiêng giống hệt anh ta.

“Này, sao cậu chỉ đọc lén mà không nói chuyện, ngoài lạnh trong nóng thế?” Lộ Hàng không nhịn được hỏi.

Hướng Hoài Chi chẳng thèm ngước mắt: “Tôi nói rồi.”

“Vậy à, phải Tiểu Cảnh Cảnh gọi cậu một tiếng mới chịu ra.” Lộ Hàng chợt hỏi: “Chừng nào hai cậu kết hôn?”

Ngón tay đang gõ chữ của Hướng Hoài Chi bỗng chững lại.

“Tại sao bọn tôi phải kết hôn?”

Lộ Hàng sửng sốt: “Các cậu ở bên nhau rồi mà không kết hôn? Sao, không nỡ bỏ một trăm vàng ra kết hôn à? Tôi ra cho các cậu nè.”

Nghe câu hỏi trước đó của anh ta, tim Hướng Hoài Chi hẫng nhịp, giọng lại điềm nhiên: “Không ở bên nhau.”

“Không…” Lộ Hàng bật người dậy: “Không ở bên nhau? Vậy ban nãy hai người thầm thì cái gì??”

Hướng Hoài Chi: “Cậu ấy luôn như vậy.”

“Cô ấy thì đúng là luôn như vậy, nhưng cậu cũng qua đó luôn rồi mà, chẳng phải chính bản thân cậu tự ngồi xổm xuống trước mặt người ta đó sao…”

Hướng Hoài Chi im lặng nhìn màn hình điện thoại, có vẻ rất tập trung nhưng thật ra những con chữ trong đoạn đối thoại bên trên chẳng hề vào đầu anh.

Quả thật là anh tự mình đi sang đó.

Không phải bất đắc dĩ, cũng chẳng phải nhượng bộ, do chính anh muốn qua, muốn đến gần hơn, muốn biết người nọ có lời gì cần thỏ thẻ với mình.

Bên kia, Lộ Hàng vẫn đang lẩm bẩm: “Cậu còn đưa súng cho cô ấy… hai khẩu luôn! Thường ngày tôi bảo cậu cho ít đạn thôi cũng bị kêu cút.”

Hướng Hoài Chi nghe với vẻ thờ ơ, đang định cắt ngang lời cậu ta thì ảnh đại diện màu hồng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

Tiểu Điềm Cảnh: Xin hỏi mọi người~ khi nào hoạt động Hữu Tình Nhân mở vậy (^▽^*)

Tương Tư Không Màng: Nghe nói cuối tháng.

Lộ Hàng: “Còn chuyện của Yêu Mạch Mạch Nhất nữa…”

“Hoạt động Hữu Tình Nhân là gì?” Hướng Hoài Chi cắt ngang lời anh ta.

“Hả?” Lộ Hàng sửng sốt: “Không phải chứ, vậy mà cậu cũng không biết à? Là hoạt động giúp tăng độ thân mật của vợ chồng đó.”

Tất nhiên Hướng Hoài Chi biết nội dung hoạt động, chỉ không biết nó tên gì thôi.

Anh đáp “Ồ”, tiếp tục xem tin nhắn trong nhóm bang.

Cảnh Hoan đang trò chuyện với người trong bang, thật ra cậu không thường xuất hiện trong nhóm, nhưng mỗi lần nói là sẽ khiến tất cả những thành viên ngụp lặn trong ấy đều ngoi lên cả. Luôn như thế đó, chỉ cần cậu muốn, lúc nào cũng có thể trò chuyện hăng say với bất cứ ai.

Đừng Hỏi Ngày Về: @Tiểu Điềm Cảnh, nghe nói Thu Phong dẫn cậu đánh Đấu Trường tặng điểm cả buổi tối, cậu không cắt đứt quan hệ với anh ấy à?

Tiểu Điềm Cảnh: Sao chuyện gì cậu cũng biết vậy…

Thu Phong: @Xuân Tiếu, giúp tôi đá Ngày Về ra đi, không những hóng hớt mà còn châm ngòi quan hệ giữa tôi và Tiểu Cảnh Cảnh nữa.

Đừng Hỏi Ngày Về: Đừng mà, hai người có quan hệ gì chứ.

Tiểu Điềm Cảnh: Quan hệ bạn bè…

Thu Phong: Bây giờ là quan hệ bạn bè, sau này thì chưa chắc. (thẹn thùng)

Tiểu Điềm Cảnh:??

Đừng Hỏi Ngày Về: Mà sao tối đó hai người ở trong phòng YY riêng vậy? Kênh trò chuyện của Cửu Hiệp đã không đủ để thỏa mãn hai người nữa rồi sao??

Thu Phong: Đừng hỏi, hỏi nữa là nhốt vào phòng kín nhé.

Tiểu Điềm Cảnh: Anh ấy nói game không nhận mic của anh ấy.

Yêu Là Chia Cậu Ăn: Vậy mà cậu cũng tin…

Lộ Hàng cũng đang xem nhóm bang, không nhịn được bảo: “Thu Phong cáo già thật.”

Hướng Hoài Chi đã tắt nhóm bang, anh mở khung chat với ảnh đại diện màu hồng ra.

Hướng: Mai không đi học?

Tiểu Cảnh Nè: Có, sáng có hai tiết T▽T

Hướng: Vậy ngủ đi.

Tiểu Cảnh Nè: Vâng thưa anh o(*°▽°*)o Chúng ta ngủ chung~~

Tiểu Cảnh Nè: Cọ cọ.

Hướng Hoài Chi xem đi xem lại hai dòng này vài lần, đáp chữ “Ngủ ngon” không có dấu câu, sau đó vén chăn xuống giường, cầm ly nước lọc trên bàn uống một hơi nửa ly.

Nhóm bang.

Đừng Hỏi Ngày Về: Nói dối trắng trợn như vậy mà Tiểu Điềm Cảnh cũng tin, điều này chứng tỏ cái gì?

OTP JohnJae: Chứng tỏ cậu mà còn nói nữa, ngày mai sẽ bị Hướng thần đuổi giết đó.

Đừng Hỏi Ngày Về: Không đâu, Hướng thần muốn giết đã giết từ trước rồi, lâu vậy mà họ không lên tiếng nghĩa là thật sự chẳng có gì cả.

Thu Phong: Ha ha, cậu nói đúng.

Tiểu Điềm Cảnh: Đó là vì anh thân yêu của tôi tốt bụng! Thôi không nói chuyện với các cậu nữa! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Đừng Hỏi Ngày Về: Đừng mà, nói thêm xíu nữa đi.

Tiểu Điềm Cảnh: Không! Anh thân yêu giục tôi ngủ rồi! Pái pai~

Anh Đây Bự Không:?

Đừng Hỏi Ngày Về: …

Lộ Điều Điều: …???

Lộ Hàng nhìn người đối diện giường với vẻ mặt phức tạp.

Vậy nên rốt cuộc bạn cùng phòng của anh ta đang chơi trò tình thú gì đây?

Tôi giết người cho em, kéo điểm em, tặng súng cho em, nghe em thủ thỉ tâm tình, giục em đi ngủ, nhưng tôi biết chúng ta chỉ là bạn?

Cuối tuần, Cảnh Hoan và bạn cùng phòng vào tiệm ăn.

Cảnh Hoan cảm nhận rất rõ bầu không khí căng thẳng trên bàn cơm, hai chàng trai ngồi đối diện cậu đang cúi đầu và cơm tới tấp.

Lúc Lục Văn Hạo giơ tay gọi chén cơm thứ tư, cuối cùng Cảnh Hoan cũng đặt đũa xuống: “Sao, tối nay muốn ăn sạch gạo trong tiệm người ta luôn à?”

“Cậu không hiểu.” Lục Văn Hạo nhận chén cơm từ chỗ nhân viên: “Bọn này phải tăng cường thể lực.”

“Thể lực của cậu sung đến mức tràn ra luôn đây này.” Cảnh Hoan nói: “Rốt cuộc là sao?”

Cao Tự Tường cầm khăn giấy lau miệng: “Tối nay ra thông báo server.”

“Tối nay? Chắc chắn rồi à?” Cảnh Hoan nhướng mày: “Các cậu bị gộp với server nào?”

“Vẫn chưa biết.” Cao Tự Tường nhìn đồng hồ: “Tám giờ có thông báo, còn mười phút nữa.”

Bấy giờ Lục Văn Hạo nhai nhồm nhoàm cả mồm cơm và thức ăn, lúng búng rằng: “Đúng mười hai giờ đóng server, tám giờ sáng mai mở lại, lúc đó nhất định sẽ có một cuộc chiến khốc liệt, chắc mấy hôm sắp tới hai người bọn tôi không có thời gian ra ngoài ăn cơm đâu.”

Cảnh Hoan lại thấy rất hay: “Gộp server cũng tốt mà? Đông người chơi mới vui.”

Server của họ cũng chẳng đông đúc gì, Đấu Trường đánh qua đánh lại chỉ mấy người kia, đôi khi cũng chán.

“Đúng vậy.” Cao Tự Tường cảm thán: “Chắc sau khi gộp server, bản đồ dã ngoại toàn xác chết thôi, không phải sát thủ giành mối thì cũng là các bang đánh nhau giành vị trí đầu bảng.”

7h59’, một chiếc điện thoại nằm im lìm trên bàn cơm, Lục Văn Hạo và Cao Tự Tường nghiêm mặt, căng thẳng tải lại trang chủ Cửu Hiệp mãi.

Cảnh Hoan bật cười: “Đến nỗi vậy à…”

“Cậu không hiểu, bang chủ bọn này đã tuyên bố bọn này phải giành được quyền khai thác nguyên liệu thuốc ở thành chính.” Cao Tự Tường nói: “Nhỡ gộp server gặp một bang mạnh… thế chẳng phải cần đánh nhau ba ngày ba đêm à?”

“Mẹ!” Lục Văn Hạo đã thấy thông báo mới của game, cậu ta kích động túm chặt vạt áo Cao Tự Tường: “Ra rồi ra rồi. Cậu mau mở xem!!”

“Cậu mẹ nó đừng kéo hư vạt áo của tôi.” Cao Tự Tường nói: “Thì đang định nhấp vào nè thấy không?”

Tấm chiếu mới trải.

Cảnh Hoan phì cười, cúi đầu uống trà đỡ ngấy.

“Để nâng cao trải nghiệm của người chơi trong game, xin chính thức ra hệ thống gộp server… Nội dung gộp server lần đầu của Cửu Hiệp như sau, gộp server Thiên Tứ Lương Duyên… đệt, server của chúng ta thật nè,” Lục Văn Hạo vừa mắng vừa nhẩm, “và Kính Hoa Thủy Nguyệt?”

Cảnh Hoan suýt chết vì sặc trà.

Lục Văn Hạo đọc một lúc cảm thấy ngờ ngợ, nhíu mày: “Kính Hoa Thủy Nguyệt? Sao tôi thấy tên server quen thế nhỉ??”

Cậu ta và Cao Tự Tường nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía đối diện.

Cảnh Hoan bụm miệng ho sặc sụa, cả cổ cũng đỏ lựng.

Đệt.

Đệt mợ nó.

Ông trời cố tình chơi mình à???

Cao Tự Tường lập tức nhổm dậy vuốt lưng cho cậu, vẻ mặt phức tạp: “Chỉ nghe tên server thôi mà… có cần tức đến thế không?”

Cảnh Hoan đỏ cả mang tai, lắc đầu: “Không phải, tôi…”

“Đệt! Hoan Hoan, cậu yên tâm.” Lục Văn Hạo đã nhớ ra, cậu ta vỗ bàn: “Chị cậu cũng là chị bọn này! Lúc trước khác server không giúp được gì cho cậu, bây giờ có cơ hội rồi, tôi nhất định sẽ xử đẹp Hướng thần… Tâm Hướng Vãng Chi luôn!”

Cảnh Hoan: “Vậy thì không cần…”

“Hạo Nhi nói đúng!” Cao Tự Tường gật đầu lia lịa: “Phải cho hắn ta biết bắt nạt con gái sẽ phải trả giá đắt, bắt nạt chị gái của chúng ta, hắn phải chết!”

Cảnh Hoan: “Thật ra cũng không nghiêm trọng đến thế…”

“Còn người đăng loa mắng chị cậu nữa, có muốn giết luôn không?” Lục Văn Hạo giơ tay: “Cậu chỉ cần nói một câu thôi!”

Cảnh Hoan: “Không cần thật…”

“Đúng vậy!” Cao Tự Tường kích động: “Hoan Hoan, nếu cậu chưa hả giận, lúc đó tôi sẽ cho cậu mượn acc lên, cậu log vào đi giết cùng bọn này, thấy sao?!”

“Chắc tôi không rảnh…” Cảnh Hoan thở nhẹ, nhắc khéo: “Tôi nhận tấm lòng của các cậu, nhưng các cậu giết nổi Tâm Hướng Vãng Chi không?”

“Nè, sao cậu khinh thường người ta vậy.” Lục Văn Hạo nói: “Solo tất nhiên không nổi, bọn này đi nguyên đội là được đúng không?”

Ban đầu Cảnh Hoan định bảo rằng như vậy không hay lắm, nhưng lời đến bên môi lại bị nuốt xuống.

Không, có gì mà không hay chứ? Giết người vốn không cần công bằng gì cả.

Nếu không vì thao tác yếu hơn, hồi trước cậu đã mua luôn năm acc để vây đánh Tâm Hướng Vãng Chi rồi.

Nhưng.

Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy năm đánh một mất mặt quá, bắt nạt người ta quá.

Chắc chắn do cậu bị đuổi giết nhiều nên mới có suy nghĩ này.

Cảnh Hoan nói lời thấm thía: “Vậy các cậu chỉ được giết anh ta một lần thôi, sau khi bị giết, chắc chắn Tâm Hướng Vãng Chi sẽ đề phòng, lúc đó giết ngược đội các cậu thì sao?”

“Không vấn đề đâu, dù sao bọn này cũng là chiến đội server, sao chịu để yên cho hắn giết chứ?” Lục Văn Hạo hừ một tiếng lạnh tanh: “Hắn đuổi giết bọn này là tốt nhất, trong mười lần bọn này cũng thắng được một lần đúng không? Lúc đó làm rớt thần binh của hắn thế chẳng phải càng thích à?!”

Cảnh Hoan nghĩ bụng, đừng nói mười lần, dù đánh hai mươi lần thì e là các cậu cũng không giết lại nổi.

Chẳng uổng công thường ngày yêu thương hai người bạn thân, chỉ một bữa cơm mà đã bàn xong bảy mươi hai cách giết chết Tâm Hướng Vãng Chi luôn rồi. Người trong cuộc Cảnh Hoan ngồi đối diện, không xen vào câu nào.

Trước khi tạm biệt nhau, Cao Tự Tường vỗ vai cậu, nói lời thành khẩn: “Hoan Hoan, cậu cứ yên tâm, chúng ta là anh em, tôi nhất định sẽ trả thù cho cậu, cứ chờ tin tốt của tôi nhé.”

“…”

Cảnh Hoan về nhà như mất hồn.

Cậu ngả người lên sofa, chậm chạp mở WeChat.

Nhóm bang đã bùng nổ vì chuyện gộp server rồi.

Xuân Tiếu: Tôi đã tìm người hỏi thăm, tên bang đứng đầu bên Thiên Tứ Lương Duyên là Vô Cực, bang chủ bên họ đã sắp xếp đội định để đánh lén chúng ta bất cứ lúc nào, nên ngày mai sau khi mở server, ai đi một mình thì đừng tự ý ra khỏi khu an toàn! Làm nhiệm vụ ngày cũng phải tổ đội! Đồng thời bang chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết, không thể nhường lại quyền khai thác nguyên liệu thuốc ở thành chính, cũng không thể nhường người ta danh hiệu bang phái đứng đầu! Tôi đã sắp xếp đội giết người, danh sách trong nhóm, mọi người vào xem hết đi. Đây là giờ phút nguy cấp, mong mọi người đồng lòng, đoàn kết giúp bang vượt qua cửa ải khó khăn này! @Tất cả thành viên

Xuân Tiếu cũng là một người tài giỏi, tin gộp server vừa ra chưa đầy một tiếng mà đã sắp xếp xong đội giết người rồi.

Chỉ có thể nói lần gộp server này, cả hai server đều không định giải quyết trong hòa bình.

Bên dưới còn rất nhiều tin nhắn, Cảnh Hoan lười đọc kỹ.

Đệt.

Cửu Hiệp rác rưởi.

Mở server mười năm không gộp, bây giờ lại gộp.

Cậu nằm trên sofa một lúc, khi hoàn hồn mới nhận ra mình đã mở khung chat với Tâm Hướng Vãng Chi rồi.

Lịch sử tin nhắn gần đây nhất của họ là hồi trước giờ cơm tối, Tâm Hướng Vãng Chi nói phải đi chơi bóng, Cảnh Hoan đáp lại bằng một trái tim yêu và một đôi môi đỏ.

Nếu đã mở ra, tất nhiên phải nói gì đó chứ.

Tiểu Điềm Cảnh: Anh ơi, server chúng ta sắp gộp với Thiên Tứ Lương Duyên rồi…

Tiểu Điềm Cảnh: Xem ý của phó bang thì hình như bang chúng ta sẽ đánh nhau với bang đứng đầu của server kia, em sợ quá đi T▽T…

Tin nhắn vừa được gửi, phía trên khung chat đã xuất hiện dòng “Đang nhập”.

Khoảng mười giây sau, tin nhắn thoại được gửi qua.

“Tôi biết.” Hơi thở của chàng trai hơi dồn dập, vẫn trầm ấm như bao lần trước, âm thanh vang lên rõ ràng giữa bầu không khí huyên náo xung quanh: “Sợ gì, có tôi ở đây, không ai giết được cậu.”



Tên đàn ông khốn nạn chết tiệt.

Tự bản thân anh đã khó giữ mạng rồi, còn lo cho tôi làm gì.

Cảnh Hoan ngầm châm chọc một phen, sau đó lại bấm vào đoạn thoại này nghe thêm lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi