VÕNG PHỐI CHI ĐẠI THẦN CÔNG LƯỢC CHIẾN (VÕNG PHỐI CHIẾN LƯỢC CÔNG PHÒNG ĐẠI THẦN)

Sáng sớm hôm sau Tiếu Thần bảo Vương Hiểu đưa thiệp mời đến Thẩm gia, mời gia chủ Thẩm gia Thẩm Mạc Thành tụ họp một chút. Tiếu gia và Thẩm gia mặc dù trên phương diện làm ăn không có lui tới, thế nhưng nhiều năm qua cũng nước giếng không phạm nước sông, thế cục mỗi bên đều làm chủ khu vực thuộc về mình, thiệp mời đưa qua không bao lâu lại nhận được trả lời, Thẩm Mạc Thành đồng ý cuộc hẹn, địa điểm là một nhà hàng tư nhân, thời gian vào sáu giờ tối.

Tiếu Thần buồn cười nhìn Tô Tiểu Quai từ khi nhận được câu trở về đồng ý gặp mặt của Thẩm Mạc Thành vẫn nhíu mày suy tính, vươn tay xoa xoa mi tâm cậu, nói, “Vùng xung quanh lông mày đều sắp bị em nhíu thành bánh quai chèo rồi, khẩn trương như vậy, không biết còn tưởng rằng em muốn đi thân cận đâu, anh đều ghen tị.”

Sở Tô bị hắn nói trêu ghẹo chọc cho vui vẻ một hồi, vui xong hút một ngụm khí nói, “Em trước đây chưa từng gặp Thẩm Mạc Thành, chuyện của hắn đều là nghe chú nhỏ nói, chú nhỏ có rất nhiều ảnh chụp của bọn họ, này lại đột nhiên sắp gặp được người thật, cảm giác… không biết phải nói như thế nào, em sợ ….”

“Em sợ cái gì?”

“Em sợ em nhịn không được sẽ đánh hắn một trận.”

Tiếu Thần: “…” Cái tiểu hỗn đản đào hố này.

“Cái này không thể trách em a.” Sở Tô than buông tay, vô tội nói, “Nếu quả thực hắn là Thẩm Mạc Thành kia, em không đánh hắn chú nhỏ của em cũng sẽ đánh a, không rên một tiếng liền chạy, loại tra công này quả thực không thể nhẫn nhịn, ăn xong bỏ chạy vân vân, chú nhỏ em nếu như là nữ, phỏng chừng con cái cũng đã lên tiểu học rồi.”

Tiếu Thần đỡ trán, “Tân ái, não động quá lớn, là bệnh.”

Sở Tô sờ mũi nở nụ cười, “Đừng trêu em, em thật có chút khẩn trương.”

“Em mới là đang trêu chọc, được rồi, em cũng đừng suy nghĩ nhiều, buổi tối gặp liền biết, em cũng không phải muốn đến công ty nhìn sao? Đi thôi, ăn cơm xong rồi dẫn em đi.” Tiếu Thần vỗ nhẹ nhẹ sau ót cậu, “Nhanh đi thay quần áo.”

“Được.” Sở Tô thẩy cái gối đang ôm trong tay ra, quay về phòng ngủ thay quần áo.

Chờ cậu thay xong quần áo đi ra hai người liền rời nhà.

Tiếu Thần trước cùng Sở Tô tìm chỗ ăn cơm trưa xong mới đến công ty, hai người ra cửa đã trễ, ăn cơm trưa xong đến công ty vừa vặn là giờ làm buổi chiều, Sở Tô đứng ở cửa tổng bộ “Hoa Khải” có một loại ảo giác trở lại cao ốc xí nghiệp La gia, cái loại cảm giác một giây kế tiếp liền sẽ thấy cậu mợ mình khiến cho cậu có loại đau trứng.

“Đang suy nghĩ cái gì?” Tiếu Thần hỏi cậu.

Sở Tô lắc đầu, cùng hắn đi vào trong.

Hai người lúc từ thang máy đi ra vừa vặn đụng phải thư ký A ôm văn kiện đứng ngoài cửa thang máy chờ thang máy, thư ký A thấy Tiếu Thần phản ứng đầu tiên liền ra chào hỏi, ánh mắt nhẹ nhàng xẹt qua mặt Sở Tô đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, bất quá cô rất nhanh thì thu hồi ánh mắt của mình.

Tiếu Thần hướng cô gật gật đầu chào hỏi, cùng Sở Tô đi về phòng làm việc. Lúc thư ký A bước vào thang máy còn nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người một cái, lấy điện thoại ra nhanh chóng gửi wechat, sau khi cô gửi tin xong điện thoại của mấy thư ký trong phòng thư ký đồng loạt lóe lên một thông báo, trong wechat nhận được đều cùng là một cái tin nhắn.

–Cao năng cao năng!! Tiếu tổng tới!! Còn dẫn theo một mỹ thiếu niên ⊙▽⊙!!!

Vốn trong phòng thư ký đã làm xong công việc còn có chút nằm chán nhất thời tinh thần tỉnh táo!! Hai ngày nay Tiếu Thần cũng không có xuất hiện ở công ty, phần lớn công việc đều là do Vương Hiểu nhắn lại với bọn họ. Thời gian không có nam thần làm việc các thư ký nhỏ là buồn chán như vậy!! Hiện tại nam thần không chỉ có tới, còn mang theo đến một tiểu thịt tươi!! Nga!! Trong lòng dấy lên một ngọn lửa nhỏ, rít gào thôi!!

Vì vậy, Tiếu Thần và Sở Tô được các thư ký đang mong đợi vừa tới cửa, mấy người thư ký bên trong liền “Xoạt” một tiếng đứng lên, cùng kêu lên một câu, “Tiếu tổng xin chào!!”

Bước chân Tiếu Thần dừng lại chút: “…” Bị một đám trạch nam ở bộ phận kỹ thuật dưới lầu tẩy não rồi sao?

Sở Tô cũng cùng dừng lại bước chân: “…” Đội hình không bình thường a.

Tiếu Thần ứng tiếng, bảo người chuẩn bị cho hắn hai ly trà xanh liền cùng Sở Tô vào phòng làm việc của hắn. Cửa phòng làm việc vừa đóng, mấy người thư ký lại liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt đối phương đều thấy được tin tức “Ai u má ơi, thật là mỹ thiếu niên a!!”

Chỉ chốc lát một cái nhóm liên hệ nội bộ trong công ty lại xoát một tin tức giống nhau.

Yên lòng là phúc: Cao năng cao năng!! Tiếu tổng tới tới tới!!

Sân bay tịch mịch: Tới cũng đã tới rồi, này có cái gì mà thật ly kỳ a, tuy rằng Tiếu tổng anh tuấn tiêu sái, thế nhưng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn không thể khinh nhờn, các bảo bối rụt rè chút.

Gió táp mưa sa vẫn đi làm: Tiếu tổng tới cũng không ngạc nhiên, vấn đề là Tiếu tổng không chỉ là một người tới!!

Trạch nữ sát thủ: Yêu, lẽ nào Tiếu tổng còn đem tổng tài phu nhân mang đến?!

Thế giới D ta không hiểu: Không không không, dẫn theo một mỹ thiếu niên mặt than, ai u má ơi, lớn lên thật đẹp!

Sân bay tịch mịch: Lời này có chút hàm nghĩa, dẫn theo một mỹ thiếu niên ….

Em gái đổi thùng đựng nước: Dẫn theo một mỹ thiếu niên …..

Trạch nữ sát thủ: Mỹ thiếu niên ở nơi nào!! MN, mỗi người đối mặt trạch nam bộ kỹ thuật mắt đều sắp mù!! Cầu ảnh chụp mỹ thiếu niên!!

Yên lòng là phúc: Đừng nóng giận, anh em bộ kỹ thuật chỉnh sửa một chút cũng là có thể nhìn.

Trạch nữ sát thủ: Cho nên mỹ thiếu niên rốt cuộc là ở nơi nào?

Thế giới D ta không hiểu: ở trong phòng làm việc của Tiếu tổng, nói đến cái này, bọn họ đã vào mười phút rồi!!

Kế hoạch không phải người làm: Mười phút …. Mới mười phút a ta đi, mười phút cũng quá ngắn đi, xong, ta thật muốn biết nhiều lắm.

Sân bay tịch mịch: Phốc, mười phút quả thật có chút ngắn ~ Nói đến chúng ta đến đánh cuộc đi bọn họ sẽ ở bên trong đến bao lâu a!

Yên lòng là phúc: Ai u má ơi, các người quá vô sỉ, bọn họ đây không phải là còn chưa có đi ra thôi sao! Ta cá là nam thần nửa tiếng, không! Một tiếng!

Em gái đổi thùng đựng nước: Ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng Tiếu tổng mới mười phút mà thôi! Dù sao hắn là nam thân trong lòng ta, ta cá là hai tiếng rưỡi đồng hồ ~

Gió táp mưa sa vẫn đi làm: Ngọa tào, hai tiếng rưỡi đồng hồ nam thần có thể hay không không hold được a!

Trạch nữ sát thủ: Vì sao trọng tâm câu chuyện lại biến thành bộ dáng như này, yy như vậy Tiếu tổng thực sự không thành vấn đề sao?

Từ Gia Hữu Miên: Có chuyện, vấn đề lớn! Các ngươi to gan như vậy nam thần biết không?

Trạch nữ sát thủ: Ách, Từ ca anh tại sao lại ở chỗ này? Ai kéo anh vào nhóm a!!

Từ Gia Hữu Miên: Ai yêu, em gái, anh muốn đi đâu còn cần em kéo a,? Cái nhóm nhỏ này của mấy người anh đã sớm ra vào tự do, ha ha.

Yên lòng là phúc: Khinh bỉ Từ ca, lại tú kỹ thuật.

Em gái đổi thùng đựng nước: Cùng khinh bỉ, quá không biết xấu hổ, ngay cả nhóm của các cô gái cũng không buông tha.

Từ Gia Hữu Miên: Phốc, đừng nói như vậy, ta lập tức lên tới, các cô gái trên lầu chờ ta a~

Công việc mỗi ngày của Từ Hựu Miên ngoại trừ thường ngày chính là đùa giỡn các em gái, đùa giỡn các em gái bộ phận tuyên truyền, đùa giỡn các em gái bộ phận kế hoạch, đùa giỡn các em gái bộ phận thương mại vân vân, sau cùng ngay cả mấy em gái thư ký vừa xinh đẹp vừa ưu việt trên lầu Tiếu Thần cũng bị hắn ta đùa giỡn, toàn bộ cô gái xinh đẹp ở “Hoa Khải” đều bị hắn ta pha lẫn. Thời gian không đùa giỡn em gái hắn ta lại vượt qua các loại trò chơi, diễn đàn, hôm nay đánh bậy đánh bạ vào một nhóm nhỏ tên là [Mạnh mẽ lên], không nghĩ tới vậy mà thu hoạch được một tin tức như thế, Tiếu Thần dẫn theo một mỹ thiếu niên tới công ty?! Không cần phải nói, nhất định là Sở Tô rồi.

Hắn ta vừa lên đến tầng lầu của Tiếu Thần lại được các thư ký hoan nghênh, ý bảo các em gái nhỏ giọng một chút, hắn ta lặng lẽ mò tới cửa phòng làm việc của Tiếu Thần, cửa bên trong đóng đến nghiêm nghiêm mật mật, nhìn không ra là cái tình huống gì. Trong nhóm các cô gái đều là thuận miệng nói mò, không có việc gì yy một chút lão bản nương mà thôi, nhưng hắn ta ngược lại là người biết nội tình, lẽ nào hai người thực sự … Kháo! Phòng làm việc play a~~

Đem lỗ tai dán lên cửa lắng nghe cũng không nghe thấy bên trong là có thanh âm gì, Từ Hựu Miên khoác khoác tay suy tính ba giây nhẹ nhàng xoay mở nắm cửa, đẩy ra một cái khe nhỏ dùng tắm nhìn tình huống bên trong một chút, thấy Tiếu Thần đang ngồi ở phía sau bàn làm việc xử lý văn kiện, cũng không có giống suy nghĩ của hắn ta trong phòng làm việc X gì, không khỏi thất vọng một hồi lâu, vươn đầu đi vào nhìn chung quanh một chút liền thấy Sở Tô ngồi ở trên ghế sa lon tiếp đãi khách, trước mặt có một cái laptop, trên tay còn cầm vở note cái gì đó.

“Cậu muốn nhìn tới khi nào?” Tiếu Thần đầu cũng không ngẩng đột nhiên nói ra. Bút trong tay Sở Tô dừng lại chút, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đang muốn hỏi hắn là chuyện gì, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra, Từ Hựu Miên cười hì hì đi vào, thuận tiện đóng cửa lại.

“Lão đại cậu lúc nào thì phát hiện ra tớ a.” Từ Hựu Miên đi tới, hắn ta còn cho là mình đã rất cẩn thận rồi đâu, vẫn là bị phát hiện.

“Từ lúc cậu mở cửa.” Tiếu Thần không ngừng lại động tác lật xem văn kiện trong tay, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn ta. Từ Hựu Miên mở cửa tuy rằng tiếng rất nhỏ, thế nhưng hắn vẫn là có thể nghe thấy tiếng “Lạch cạch”.

Từ Hựu Miên bĩu môi, quay đầu hướng Sở Tô ngoắc ngoắc, “Chị dâu đã lâu không gặp ~”

“Đã lâu không gặp.” Sở Tô gật đầu chào hắn ta, “Gọi Sở Tô là được rồi.” Chị dâu vân vân, thực sự là không có quen.

“Như vậy sao được!” Từ Hựu Miên xua tay, vẻ mặt nghiêm túc, “Bối phận cũng không thể loạn a, cậu là người của lão đại, nhất định là chị dâu.”

“Nga.” Sở Tô cũng không thèm để ý, tiếp tục cúi đầu vội vàng chuyện của mình. Từ Hựu Miên thấy tay cậu không ngừng viết gì đó, thường thường lại gõ gõ bàn phím, tò mò đi tới nhìn một chút, phát hiện trên vở rậm rạp chằng chịt đều là tiếng Pháp, tuy rằng hắn ta không quen thuộc tiếng Pháp, nhưng là cùng bọn Chu Văn Ngọc ở lâu, nhiều ít vẫn là có thể xem hiểu một chút từ ngữ.

“Chị dâu cậu bận rộn cái gì vậy?” Từ Hựu Miên hỏi.

“Luận văn báo cáo.” Sở Tô đáp.

“Bận rộn như vậy a.” Từ Hựu Miên kinh ngạc nói, Sở Tô không phải là đã xin nghỉ sao?

“Không phải của tôi, giúp người khác xem chút, hắn ta tương đối gấp một chút.” Sở Tô giải thích.

“Viết dùm?”

“Coi như là vậy đi.”

Từ Hựu Miên hiểu rõ gật đầu, nhớ tới lần trước nghe Sở Tô nói nhận phiên dịch, không nghĩ tới còn nhận viết dùm. Hắn ta đánh giá Sở Tô, quần áo trên người mặc tuy rằng đơn giản, nhưng là không giống như chất vải rẻ tiền, hơn nữa có thể ở Ngự Cảnh Loan C thị liền biết là không phải người nghèo, có lẽ là tiểu công tử nhà ai cũng nói không chừng, chịu khó như thế thực sự là khó có được.

Kỳ thực Từ Hựu Miên hoàn toàn là hiểu sai rồi, Sở Tô cũng không phải chịu khó, cậu chỉ là buồn chán mà thôi, dù sao cũng không thích ra cửa, mỗi ngày ngoại trừ đi học và viết tiểu thuyết không có quá nhiều chuyện cần làm, trực tiếp tìm công việc để giết thời gian, dù sao những việc này đối với cậu mà nói cũng không phải việc khó.

“Cậu không hảo hảo ở bên dưới ngây người, tới làm gì?” Tiếu Thần phê duyệt xong văn kiện để ở bên cạnh, nhìn về phía Từ Hựu Miên.

Từ Hựu Miên cười hắc hắc hai tiếng, “Tới gặp chị dâu a, lão đại cậu cũng quá không có nghĩa khí, chị dâu đều tới mấy ngày rồi, cậu cũng không ra cho mọi người gặp.”

“cậu cũng biết à chị dâu, cậu gặp nhiều như vậy làm cái gì?” Ngụ ý chính là bạn trai của tôi, cũng không phải của cậu, cậu gặp nhiều như vậy để làm gì?

“Cũng không thể nói như vậy a! Chúng ta đây là biểu hiện bạn bè!”

“Được rồi, người cậu cũng đã gặp, xuống dưới làm việc đi, đừng quấy rầy em ấy.” Tiếu Thần lên tiếng đuổi người.

Từ Hựu Miên cũng chỉ là buồn chán bắt đầu lắc lư lắc lư chào hỏi mà thôi, bây giờ thấy hai người đều đang bận rộn hắn ta cũng liền oán trách vài câu Tiếu Thần thấy sắc quên bạn rồi rời khỏi phòng làm việc. Sau khi hắn ta rời đi phòng làm việc lại yên tĩnh trở lại, Tiếu Thần thấy Sở Tô còn đang bận chuyện luận văn liền tiếp tục xem văn kiện của mình.

Một buổi chiều an tĩnh cứ như vậy liền trôi qua, đến giờ tan làm sơ thảo luận văn trên tay Sở Tô đã hoàn thành đại bộ phận, cậu đóng lại quyển note, đem bản điện tử gửi đến mail mình, đóng laptop cùng Tiếu Thần cùng nhau rời khỏi.

́

Địa điểm hẹn cùng Thẩm Mạc Thành là một nhà hàng làm món ăn Quảng Đông, đứng ở cửa nhà hàng Sở Tô có chút bất ngờ, Tiếu Thần nói địa điểm là Thẩm Mạc Thành quyết định, cậu không nghĩ tới Thẩm Mạc Thành lại sẽ chọn chỗ này, cửa hiệu của nhà hàng này cũng không nổi bật, trên mặt tấm bảng gỗ màu rám nắng chỉ viết một chữ “Việt” đơn giản, cửa nhà hàng là cửa đơn, ở bên ngoài nhìn vào chính là một nhà hàng nhỏ bình thường.

Bất quá đi vào bên trong mới phát hiện bên ngoài và bên trong là hai không gian hoàn toàn khác biệt, bên trong nhà hàng tuy rằng không lớn, thế nhưng trang trí tinh tế, phong cách có chút giống thiết kế “Thủy Vân quán” của phòng làm việc La Hào, nhưng so với “Thủy Vân quán” càng nhiều hơn một phần tinh xảo và nội liễm. Mỗi một cái tay vịn ghế hoặc là góc bàn trong nhà hàng toàn bộ đều là điêu khắc hoa văn tinh tế phức tạp, treo trên tường đại bộ phận là tranh thủy mặc và chữ thư pháp. Sở Tô từ nhỏ theo Lý Dung An học thư pháp, tự nhiên nhìn ra được những bức tranh này đều là giá xa xỉ.

Làm cho Sở Tô kinh ngạc cũng không phải những cái này, mà là phong cách trang trí nhà hàng quen thuộc.

“Làm sao vậy?” Tiếu Thần hỏi.

“Em từng gặp qua nơi đây.” Sở Tô nói, “Ở trong bức tranh của chú nhỏ vẽ.”

“Cái gì?”

“Chú nhỏ của em trước đây học tạo hình mỹ thuật, tài vẽ tranh của chú ấy rất lợi hại, chỗ này, em từng thấy qua trong bức tranh của chú nhỏ.” Sở Tô giải thích, cậu nhớ tới ở đây vì sao lại cảm giác rất quen thuộc, bởi vì trước đây cậu từng thấy qua ở trong tranh của La Thiếu Hằng, tuy rằng hai thứ có một chút chênh lệch, thế nhưng cơ bản không có thay đổi.

“Thẩm Mạc Thành là ông chủ đằng sau nhà hàng này.” Tiếu Thần nói.

Nghe hắn nói như vậy nghi hoặc trong lòng Sở Tô càng lớn hơn, cũng càng muốn biết Thẩm Mạc Thành này rốt cuộc có phải là cái người cậu biết hay không kia. Hai người theo nhân viên phục vụ đến một cái phòng riêng bên trong, nhân viên phục vụ gõ cửa một cái, bên trong truyền ra thanh âm lãnh đạm, một câu tiến vào.

Sau khi vào cửa ánh mắt đầu tiên của Sở Tô nhìn thấy được chính là người đàn ông ngồi ở bên trong, hắn nửa cúi đầu, cầm tách trà màu ngọc bích trong tay uống trà, thấy hai người bọn họ đến động tác trong tay ngừng lại, giương mắt nhìn qua, khi ánh mắt nhìn thấy Sở Tô ánh mắt hắn dừng lại mấy giây, khẽ nhíu lại mi, lập tức dời đi chỗ khác, nhìn về phía Tiếu Thần, nhàn nhạt nói câu, “Tiếu tổng.”

“Chúng tôi tới trễ.” Tiếu Thần nở nụ cười, không bỏ qua phản ứng của hắn khi nhìn thấy Sở Tô, cùng Sở Tô đi tới, “Khiến Thẩm tổng đợi lâu.”

“Là tôi đến sớm.” Thẩm Mạc Thành đặt cái tách lại trên bàn, đợi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ rót xong trà rời khỏi đó liền nói, “Không biết Tiếu tổng tìm tôi là vì chuyện gì.” Thanh âm của hắn ta rất bình thản, thậm chí có thể nói là không hề phập phồng, trên mặt lãnh ngạnh cũng không có biểu tình dư thừa, mái tóc màu đen rất ngắn, khiến cho ngũ quan của hắn vốn lạnh lùng thoạt nhìn càng thêm khó thân cận, quanh thân đều tản ra khí tức lạnh lùng.

Người trước mắt ngoại trừ thành thục và càng lạnh lùng hơn so với người trong hình, Sở Tô không có biện pháp tìm ra chỗ bọn họ không phải là cùng một người, nhất là khi nhìn thấy sợi dây phật châu trên tay hắn ta càng xác định ý nghĩ trong lòng của mình, bởi vì cái vòng phật châu kia La Thiếu Hằng cũng có một chuỗi đeo ở trên cổ tay, nếu như cậu không có đoán sai, cái sợi dây chuỗi trên tay Thẩm Mạc Thành có khắc tên của La Thiếu Hằng.

“Lần này tìm Thẩm tổng, chủ yếu là có một số việc muốn xin chỉ bảo.” Tiếu Thần nói, thấy thần sắc Sở Tô có chút sai, cũng không thèm để ý Thẩm Mạc Thành ở đây, vươn tay nắm tay cậu, đối Thẩm Mạc Thành nói, “Mặc dù có chút đường đột, bất quá hy vọng Thẩm tổng đừng để ý.”

Thẩm Mạc Thành nhìn động tác của hai người, không có mở miệng, chỉ là chờ đoạn sau.

Sở Tô nắm ngược trở lại tay Tiếu Thần, nói cho hắn biết cậu không có việc gì, sau đó nhìn về phía Thẩm Mạc Thành, nói, “Thẩm tổng, lần này chủ yếu là tôi muốn gặp ngài, có mấy vấn đề tôi cũng muốn hỏi ngài, hy vọng ngài có thể trả lời tôi.”

Thẩm Mạc Thành vẫn không có mở miệng, chỉ là nâng tách trà lên uống một ngụm, thế nhưng câu nói tiếp theo của Sở Tô lại làm cho hắn ta ngừng lại.

“Tôi muốn hỏi ngài, phật châu trên tay ngài có phải có khắc một chữ Hằng đúng không.”

Tay Thẩm Mạc Thành dừng lại, cái tách đặt bên môi dừng lại hai giây, tiếp đó hắn ta buông tách xuống, nhìn về phía Sở Tô nói, “Cậu muốn nói cái gì?” Nguyên bản thanh âm lạnh lùng đã thấp mấy phần, nói lên là tâm tình gì, nhưng tuyệt đối không phải vui vẻ, hiển nhiên đối câu hỏi của Sở Tô có chút không vui.

“Phải hay là không phải?” Sở Tô cũng không thèm để ý hắn ta vui hay buồn, nhìn thẳng hỏi hắn ta.

“Phải thì như thế nào?”

“Như vậy, tôi cũng không đoán sai.” Sở Tô hít một hơi, nhìn hắn ta mỗi chữ mỗi câu hỏi, “Thẩm Mạc Thành, ngài còn nhớ La Thiếu Hằng La gia A thị hay không?”

Lúc sở Tô nói ra câu nói này, vùng xung quanh lông mày của Thẩm Mạc Thành nhíu lại, tay cầm tách trà đột nhiên buộc chặt, ánh mắt u ám nhìn Sở Tô.

“Ngài còn nhớ rõ phật châu trên tay ngài là như thế nào có được không? Còn nhớ rõ là ai ở đầu hẻm nhặt ngài nửa sống nửa chết đem về không?” Sở Tô thanh âm vốn bình thản cũng biến thành lạnh, cậu nắm chặt tay nhìn chằm chằm Thẩm Mạc Thành, giống như là muốn ở trên mặt hắn ta tìm ra kết quả mình mong muốn, mỗi một câu nói tay cậu lại nắm chặt thêm mấy phần, “Ngài còn nhớ rõ là ai vì ngài mà bị đuổi ra khỏi nhà sao?! Là ai sau khi ngài rời đi như một kẻ ngu si chung quanh đi tìm ngài sao? Tất cả mọi người nói ngài đã chết, nhưng hắn không tin. Mười năm, hắn đợi ngài tròn mười năm, CMN ngài còn sống thế nào lại bỏ được không trở lại xem hắn một chút!!” Nói xong lời cuối cùng Sở Tô gầm nhẹ ra, thanh âm mang theo tức giận vô pháp che giấu, đây là lần đầu tiên Tiếu Thần thấy cậu không khống chế được như vậy, nếu như không phải còn đang nắm tay hắn, Tiếu Thần cảm thấy cậu sẽ  cầm cái tách trên bàn quăng tới Thẩm Mạc Thành.

“Ngài có biết hắn nhiều năm qua làm thế nào mà sống được?” Sở Tô đột nhiên có chút vô lực, nghĩ đến năm đó bộ dạng La Thiếu Hằng vuốt ve ảnh chụp mỉm cười sau cùng lại rơi lệ, cảm thấy mắt có chút chua, “Ngài thế nào …… là có thể tổn thương hắn như vậy?”

Thẩm Mạc Thành trầm mặc nghe cậu nói xong, cái tay nắm tách trà chợt siết chặt, trong lòng có chút đau không rõ, hắn ta chậm rãi lên tiếng hỏi, “Hắn ….. là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi