VÕNG PHỐI CHI ĐẠI THẦN CÔNG LƯỢC CHIẾN (VÕNG PHỐI CHIẾN LƯỢC CÔNG PHÒNG ĐẠI THẦN)

“Kỳ thực tôi cũng không biết trong lòng anh ấy là nghĩ như vậy.” Tại lúc tất cả mọi người cho rằng Sở Tô sẽ không tiếp tục cái đề tài này cậu đột nhiên lên tiếng, Lạc Hòa sau khi cậu nói chuyện liền yên tĩnh lại, đợi lời kế tiếp của cậu, Tiếu Thần cũng theo bản năng nhìn về phía cậu, đối với hắn lời kế tiếp có chờ mong, hắn hy vọng có thể biết được ý nghĩ trong lòng của Sở Tô.

Sở Tô cũng không nhìn hắn, chỉ là cúi đầu thấp giọng nói, “Đại khái ở trước mặt người mình thích đều sẽ vô ý thức hạ thấp chính mình, tôi cũng không ngoại lệ, kỳ thực tôi cũng không có ưu tú được như anh ấy đã nói như vậy. Cũng như anh ấy nói sợ hai người quen nhau trên mạng, như vậy chính mình càng không đủ để khiến cho anh ấy coi trọng, bất kể là đáng khinh hay là độc miệng cũng tránh không được là vì để che giấu nội tâm chính mình không tự tin mà thôi.”

Thanh âm của cậu rất nhẹ, bình thản đến khiến người khác cảm nhận không ra tâm tình gì, thế nhưng đơn giản mấy câu nói lại chứa đựng tâm tình chân thật nhất trong lòng cậu, trên công bình fan đang xoát bình bởi vì lời cậu nói mà tốc độ bắt đầu chậm lại.

“Đại khái ở trước mặt người mình thích đều sẽ vô ý thức hạ thấp chính mình, mặc dù ở trong mắt tất cả mọi người mình đã rất ưu tú đến không thể bới móc thêm được nữa, nhưng ở trước mặt người kia vẫn là lo lắng mình không thể đạt được với tiêu chuẩn của họ.” Lạc Hòa nhẹ giọng cảm thán một câu, đây có lẽ là thanh âm trong lòng của tất cả người thầm mếm, “Lại nói lão đại ban đầu là vì đại thần mới bắt đầu viết tiểu thuyết, lúc đại thần lui giới cậu là tâm tình gì nha?”

“Ngô.” Sở Tô suy nghĩ một chút, cho cái ví dụ, “Chính là giống như cơ lão (Gay) kết hôn rồi, lúc động phòng phát hiện đối phương là nữ, sau đó liền héo.”

“Phốc!!” Bầu không khí vốn có chút cảm khái bị một câu này của cậu xông đến không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Lạc Hòa cũng bị một câu thí dụ lập luận sắc sảo này của cậu mà cười ra tiếng, còn kiếm chút nữa là chụp bàn rồi, “Má ơi! Cái ví dụ này tôi vậy mà vô pháp phản bác!! Đại thần, anh làm cho lão đại héo!! Héo!! A, lĩnh ngộ cỡ nào đau lòng ~”

Các fan ở đây tự nhiên cũng bị câu ví dụ thần cấp này chấn kinh rồi! Xoát bình đến dường như không còn muốn sống, quản lý quả quyết muốn trực tiếp cấm nói rồi.

[Công bình]

Fan 1: Mẹ hỏi vì sao tôi lên mạng lại quỳ, bởi vì lão đại quá treo, tôi vô pháp phản bác ⊙▽⊙!!

Fan 2: Ví dụ hay!! Lão đại cậu làm cho đại thần héo, a không, đại thần anh làm cho lão đại héo 2333!!

Fan 3: Tôi vừa mới học được một cách so sánh thần cấp! Cơ lão kết hôn phát hiện đối phương là nữ, hình ảnh kia đẹp đến tôi không dám nhìn 23333!!

Fan 4: Ai u má ơi! Lão đại xin hãy nhận đầu gối của em! Vô pháp phản bác +10086~

Fan 5: Đại thần anh làm cho lão đại héo!! Héo! A, lĩnh ngộ cỡ nào đau lòng (*/ω*)~

Fan 6: Ví vụ thật hay! Vô pháp phản bác +1 ~

Lời nói của Lạc Hòa được các fan xoát bình khiến cho Tiếu Thần bất đắc dĩ nở nụ cười, đối với ví dụ thần cấp của Sở Tô cũng không cách nào phản bác, hắn vươn tay cầm lấy tay Sở Tô nhéo nhéo lòng bàn tay của cậu, có chút ý xấu nói, “Mọi người lo lắng quá nhiều rồi, tôi bảo chứng em ấy không có héo.”

“Phốc!” Lạc Hòa lần này trực tiếp phun, “Em thật giống như đã biết được chuyện gì không nên biết rồi nha!! Một câu nói này lượng tin tức quá lớn rồi!! Nói cho tôi biết tôi thật không phải là một người!!!”

Sở Tô khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiếu Thần, nói với Lạc Hòa, “Xin chủ trì tiết mục như thường, cảm ơn.”

[Công bình]

Fan 1: Phốc! Lạc Hòa đại đại xin điệu thấp! Xin chủ trì tiết mục bình thường, PS: Yên lặng hỏi một câu, lão đại đây là xấu hổ sao?!

Fan 2: Phốc! Lạc Hòa đại đại xin điệu thấp! Xin chủ trì tiết mục bình thường, PS: Yên lặng hỏi một câu, lão đại đây là xấu hổ sao?!

Fan 3: Phốc! Lạc Hòa đại đại xin điệu thấp! Xin chủ trì tiết mục bình thường, PS: Yên lặng hỏi một câu, lão đại đây là xấu hổ sao?!

“Khụ!” Lạc Hòa làm bộ ho khan một tiếng, đè thấp thanh âm nghiêm trang nói, “Vừa rồi hình như có cái gì kỳ quái trà trộn vào đây, mọi người đừng để ý, hãy để cho chúng ta trở về chủ đề của phần sai. Lão đại tại lúc sau khi đại thần lui giới là động lực gì chống đỡ cậu tiếp tục viết tiểu thuyết tiếp? Lúc đó một câu “Tạm không ngày về” của Hội Thanh xã đoàn kia khiến cho tất cả mọi người nghĩ đại thần sẽ không còn trở lại, cậu là như thế nào mà kiên trì nổi?”

“Vọng tưởng đi.” Sở Tô nói.

“Vọng tưởng?” Lạc Hòa sửng sốt, một chút cũng không hiểu ý của cậu.

“Đúng vậy.” Sở Tô giải thích, “Mặc dù là tạm không ngày về nhưng là không có xác định cho thấy anh ấy sẽ lui giới, ở trong lòng tôi vẫn là không nhịn được có hy vọng xa vời, chính là một ngày kia anh ấy liền trở về cũng không nhất định, đương nhiên đây cũng là một loại an ủi chính mình, cho nên là vọng tưởng.” Biết rõ không có khả năng vẫn là ôm hy vọng xa vời, đây là lực lượng chống đỡ từ trước đến giờ.

“Thì ra là thế.” Lạc Hòa cảm thán, “Ôm ấp vọng tưởng không thiết thực qua bốn năm quả thực không dễ dàng, may là cuối cùng đại thần vẫn là trở về. Như vậy lão đại có từng hối hận qua không có sớm một chút bắt tay vào viết tiểu thuyết, chính là sớm một chút là có thể cùng anh ấy gặp nhau trước khi đại thần rời giới.”

“Sẽ có, trước đây từng có, bởi vì bốn năm quá dài rồi, có đôi khi cũng sẽ nghĩ nếu như mình sớm một chút bước ra bước này có phải là sẽ không cần chờ lâu như vậy hay không.” Sở Tô dừng lại một chút, khóe miệng cong lên, “Nhưng nghĩ ở một góc độ khác, cũng là bởi vì có bốn năm này để cho tôi càng nổ lực hoàn thiện chính mình, ở thời điểm gặp nhau hiện tại có thể lấy tư thái hài lòng nhất đứng ở trước mặt anh ấy, mới không cùng anh ấy kém quá xa.”

Tiếu Thần nghe đến đó nhịn không được thở dài, có chút đau lòng mở miệng, “Đứa ngốc, em hoàn toàn không cần nghĩ như vậy.”

“A.” Sở Tô đáp lời, nhìn về phía hắn, khóe mắt cong cong, trong đôi mắt sạch sẽ trong suốt tất cả đều là ý cười, “Cho nên anh cũng không cần thiết nghĩ như vậy, lo lắng của anh em hiểu, thế nhưng không cần.” Bởi vì anh không cần tất yếu nghĩ em sẽ bị tổn thương, không cần tất yếu lo lắng tương lai em sẽ hối hận, không cần tất yếu vì con đường sau này mà suy nghĩ sắp xếp hết, cũng không cần đứng trước mặt em che chở hết tất thảy cản trở cùng gian khó, mặc kệ tương lai gặp phải cái gì, em cũng sẽ cùng anh cùng nhau đối mặt, bởi vì em cũng muốn bảo hộ anh.

Lời của cậu khiến toàn bộ tâm Tiếu Thần đều mềm nhũn, tái tim ấm áp đến bất khả tư nghị, cái loại cảm giác này giống như ánh sáng đầu xuân chiếu thẳng tắp đến nơi sâu nhất trong đáy lòng, tràn ngập toàn bộ tâm linh của hắn, khiến hắn cảm thấy rất ấm áp rất an lòng. Mang cho hắn loại cảm thụ này chính là thiếu niên mới mười chín tuổi ở trước mắt, thiếu niên cũng không phải là một người nhiệt tình, nhưng ở bên cạnh cậu hắn lại cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều ấm áp.

“Khụ khụ khụ khụ! Lại tú ân ái rồi!!” Lạc Hòa lại hô lên, “Lão đại kỹ năng tú ân ái cũng là tròn điểm nha!! Công khai tú ân ái vân vân càng ngày càng tốt, làm một fan đảng CP Trầm Tô tôi cảm thấy tôi viên mãn rồi ~ Các cô gái mọi người cảm thấy thế nào!!”

Các fan rất phối hợp xoát bình.

[Công bình]

Fan 1: Đảng Trầm Tô viên mãn +10086 ~

Fan 2: Ai yêu, ngọt đến không đành lòng nhìn thẳng!! Lão đại và đại thần nhanh về quê kết hôn đi thôi o(≧v≦)o!!

Fan 3: Viên mãn +1008601! Lão đại và đại thần nhanh về quê kết hôn đi thôi o(≧v≦)o!!

Fan 4: Đảng Trầm Tô ta quá mạnh mẽ, Trầm Tô đầu đội trời chân đạp Hoàng Hà o(≧ 口 ≦)o!!

Lúc Sở Tô trở về thời gian phỏng vấn cũng không còn nhiều lắm, cùng mọi người nói chuyện phỏng vấn đã đến hồi kết thúc, mặc dù mọi người đều luyến tiếc, thế nhưng cũng là chuyện không có cách nào khác, dù sao hai người có thể cùng nhau lên phỏng vấn đã là chuyện rất khó có được rồi.

“Thời gian vui vẻ luôn luôn đặc biệt ngắn, rất cảm ơn đại thần đáp ứng tham gia phỏng vấn, cho quảng đại fan chúng em một cơ hội tiếp xúc gần gũi với nam thần, cũng rất vui vẻ lão đại có thể cùng đại thần cùng nhau đến hiện trường.” Lạc Hòa hơi cảm thán nói, thanh âm mang theo luyến tiếc cùng chúc phúc, “Hy vọng đại thần có thể tiếp tục phối thật nhiều kịch hay, cũng chờ mong tiểu thuyết mới của lão đại, chủ yếu nhất là hy vọng hai người các anh đều vĩnh viễn hạnh phúc, lần thứ hai cảm ơn hai anh.”

[Công bình]

Fan 1: Chúc phúc lão đại và đại thần [Tát hoa] ~

Fan 2: Chúc phúc lão đại và đại thần!! Lão đại và đại thần nhanh về quê kết hôn đi thôi [Tát hoa]!!

Fan 3: Chúc lão đại và đại thần cử án tề mi (chồng chồng tôn trọng nhau), bạc đầu giai lão [Tát pháo]!!

Fan 4: Chúc lão đại và đại thần hạnh phúc suốt đời, đại thần hãy nhanh vì lão đại sinh khỉ con đi [Tát mầm móng]

“Cảm ơn.” Tiếu Thần và Sở Tô đồng thanh nói, hai người nhìn nhau cười, lập tức xuống mic. Tuy rằng hai người đã xuống mic, thế nhưng các fan trên công bình vẫn ở chỗ cũ xoát chúc phúc đối với hai người, thẳng đến vị CV tiếp theo lên mic phỏng vấn mới dừng lại.

Sau khi xuống mic Tiếu Thần liền rời khỏi kênh tắt YY, lúc phỏng vấn hắn không có chú ý xem QQ, hiện tại lui ra ngoài vừa nhìn mới phát hiện góc phải bên dưới biểu thị có tin nhắn mới, vừa mở ra xem chính là Di Nhạc.

Di Nhạc: Tiêu ca anh vậy mà nhận phỏng vấn!!! Chuyện tạo phúc cho fan như thế tại sao có thể giấu diếm ╰_╯! Bất quá nhìn trên phần anh muốn cho lão đại kinh hỉ lớn có thể hiểu ~

Di Nhạc: Tiêu ca anh có dám mở nhóm độc giả xem một cái hay không?!! Anh dám không?!!

Di Nhạc: Tiêu ca anh thâm tình như vậy lão đại có biết không?!! Nhanh lên một chút gọi điện thoại cho lão đại bảo cậu ấy trở về nghe hiện trường a này!

Tiếu Thần ở trong nhóm độc giả là quanh năm lặn xuống nước, trên cơ bản chỉ có Sở Tô onl mới có thể trồi lên, bình thường đều là tiếp nhận tin nhắn nhưng không có trạng thái biểu thị. Lúc này thấy tin nhắn Di Nhạc liền lập tức đoán được trong nhóm khẳng định đối với chuyện hắn và Sở Tô nhận phỏng vấn đã nổ tung ổ. Ngón tay của hắn nhấn một cái, mở ra nhóm độc giả, quả nhiên trong nhóm không ngừng xoát chuyện hai người bọn họ vừa rồi cùng phỏng vấn

[Là Văn nghệ không phải đáng khinh]

Thất Ma Ma: Công khai tú ân ái vân vân quả thực không cách nào nhìn thẳng rồi, vì sao đại thần nhộn nhạo như thế?! Bảo bối đến X anh đi lời như vậy quả thực làm cho trái tim nhỏ của người khác vô pháp thừa nhận ╰_╯  giận giận!! Cầu một lần nữa!!

Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Hoa Cúc: Quá nhộn nhạo! Quá muộn tao rồi! Đơn giản chính là một tiểu yêu tinh nhọc người!! Lão đại xin cho đại thần khắp nơi trên đất đều là hoa cúc tàn ╰_╯!!

Trăng Hôm Nay Thật Tròn: Tớ cảm thấy tớ muốn đổi tên rồi, tớ muốn gọi là Hoa cúc hôm nay thật tròn a~

Quần Lót Của Cậu: Làm một fan CP của đại thần và lão đại, tớ cảm thấy ngọt khóc! Thật là giỏi!! Thế nhưng làm cẩu độc thân như tớ bị ngược khóc! Không thể càng đố kỵ hơn nữa!

Di Nhạc: Toàn bộ hành trình tớ có ghi âm!! Nhất là một câu “Bảo bối, đến X anh đi” kia, má ơi! Quả thực cứng rắn!!

Thanh Sơn Quy Viễn: Nhạc Nhạc cứng rắn cái gì nha?

Không, Là Quần Lót Của Cậu: Phốc!! Thanh Tử cậu cứng rắn không?!!

Thanh Sơn Quy Viễn: Hình ảnh kia thật đẹp tớ không dám cứng rắn ╮(╯▽╰)╭!

Thất Ma Ma: Trọng tâm câu chuyện thế nào càng ngày càng kỳ quái, phỏng vấn đã kết thúc, làm đương sự các cậu không đến nói một chút nhân sinh sao?! @ Văn Ý Tô @ CX

Di Nhạc: Làm đương sự các anh không đến nói một chút nhân sinh sao?! @ Văn Ý Tô @ CX

Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Hoa Cúc: Làm đương sự các cậu không đến nói một chút nhân sinh sao?! @ Văn Ý Tô @ CX

“Thiếu niên không nói chuyện nhân sinh sao.” Sở Tô liếc mắt nhìn Tiếu Thần.

“Không nói chuyện nhân sinh, nói chuyện yêu đương.” Tiếu Thần cười cười, nghiêng đầu khi hắn đang định gửi đi một nụ hôn, sau đó ở trên màn hình gõ một câu nói.

CX: Không nói chuyện nhân sinh, có chuyện quan trọng hơn muốn làm ^_^

Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Hoa Cúc: Đại thần xuất ẩn xin chú ý!!

Thất Ma Ma: Có chuyện quan trọng hơn muốn làm!!

Di Nhạc: Có chuyện quan trọng hơn muốn làm!!

Quần Lót Của Cậu: Là cái ý nghĩ tớ đang nghĩ đó sao?!!

Thanh Sơn Quy Viễn: Tớ chỉ xem không nói lời nào!

Tiếu Thần không có trả lời các cô mà là thoát QQ, sau đó nhìn về phía Sở Tô, Sở Tô cũng vừa vặn nhìn qua, ánh mắt hai người nhìn về nhau. Tiếu Thần ở trong con ngươi ngăm đen thuần túy của Sở Tô thấy rõ ảnh ngược của mình, một viên con ngươi nho nhỏ, nhìn như vậy tựa như là đem cả người hắn đều bao vây lại, nơi đó trừ hắn ra không có người khác.

Nghĩ đến phỏng vấn vừa rồi Sở Tô nói, cùng lúc cậu trở về vội trên mặt còn mồ hôi hột chưa có lau đi, còn có thanh âm hổn hển lúc cậu ở cửa gọi điện thoại cho hắn, trong lòng Tiếu Thần có chút hổ thẹn, chỉ bởi vì một buổi phỏng vấn của mình, cậu lại không chút do dự từ bên ngoài gấp rút trở về.

“Làm sao vậy?” Sở Tô thấy hắn chỉ là nhìn mình không nói lời nào, liền lên tiếng hỏi, một giây kế tiếp lại bị kéo vào một vòng ôm ấm áp dày rộng.

Tiếu Thần vươn tay kéo hông Sở Tô ôm vào lòng mình, vươn tay nắm sau ót của cậu, kéo cậu vào lòng của mình.

Đầu Sở Tô bị hắn áp vào trong lòng, thấy hắn không nói chuyện cũng không mở miệng, chỉ là cũng vươn tay ôm lấy hắn.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm một hồi, Tiếu Thần mới buông cậu ra, thấy tóc mái trên trán cậu bị chính mình đè ép có chút mất trật tự vừa định vươn tay giúp cậu chỉnh lại, chợt nghe thấy cậu nói, “Bạn nhỏ Tiếu Thần, anh thực sự là yếu bạo, loại trình độ này cũng cần an ủi.”

“Dạ dạ dạ, anh yếu bạo.” Tiếu Thần nở nụ cười hỏi, “Như vậy bỏ lại ba ba một người thực sự không thành vấn đề sao?”

“Không có việc gì, lúc Tiểu Thất nói cho em biết anh có phỏng vấn đã chuẩn bị ăn xong rồi.” Sở Tô nói, “Hơn nữa ông ấy một chút nữa cũng phải trở về, đi sớm chút hay đi trễ một chút cũng không có gì khác nhau.” Trở về trong miệng cậu chính là chỉ A thị.

Tuy rằng Sở Tô nói dễ dàng, nhưng là lúc cậu nói đến sau cùng Tiếu Thần chính là nghe ra ý tứ hàm xúc thất vọng, cho dù đã làm xong chuẩn bị cha mẹ sẽ tách ra, nhưng ở trong lòng Sở Tô vẫn là sẽ khổ sở đi.

“Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Tiếu Thần cầm tay cậu an ủi.

Sở Tô nhún nhún vai, không thèm để ý nói, “Cũng không có gì có thể nghĩ, cũng đã nhiều năm như vậy, chỉ là có đôi khi ngẫm lại nếu như em có thể sớm một chút nhìn ra, mẹ cũng không cần trải qua khoảng thời gian khó chịu nhiều năm như vậy, em rõ ràng đã sớm biết chuyện giữa bọn họ, lại theo ý bọn họ làm bộ cái gì cũng không phát hiện, cho rằng như vậy có thể làm cho mọi người trải qua tốt một chút, lại quên mất kéo càng lâu hai bên tổn thương càng lớn, nói cho cùng em vẫn là quá ích kỷ.” Nói nói thanh âm cậu thấp xuống, vốn không thèm để ý ở trên mặt cũng chậm chậm bị tịch mịch và tự trách thay thế.

“Đứa ngốc.” Tiếu Thần vươn tay tới, đem đầu của cậu đặt ở trên vai của mình, nhẹ giọng nói, “Em không cần nghĩ như vậy, anh tin tưởng mặc kệ phát sinh chuyện gì, em cũng là người mà bọn họ yêu nhất. Quyết định của em rất đúng, nếu như vào lúc đó nói ra e rằng chuyện tình sẽ càng hỏng bét, bây giờ em càng có thể lý trí nhìn nhận vấn đề trong lúc đó của cha mẹ, mà bọn họ trải qua nhiều năm như vậy cũng nên tỉnh táo lại, mặc kệ bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào, đều không phải là lỗi của em, cho nên không cần tự trách mình.”

Sở Tô tựa đầu để ở trên vai Tiếu Thần, cúi đầu trả lời một câu, “Hy vọng là như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi