VONG TIỆN BẠC THUYỀN KHÁCH


Đầu thu năm Huyền Chính thứ 21, cái gọi là một hồi mưa thu một hồi lạnh, thế gian được gột rửa sinh ra hơi thở mới mẻ.
Kinh Sở Giang Lăng đại thắng, căn cứ giáo hoá của Ôn thị bị đánh hạ, Giang Vãn Ngâm và Nguỵ Vô Tiện ra lệnh đem 20 tên dư nghiệt Ôn thị chém đầu để thị uy.
Một phần đệ tử huyền môn bị giam cầm trong căn cứ giáo hoá quay trở về môn phái của mình, giương cờ tham chiến, một phần đệ tử thuộc những môn phái đã bị tiêu diệt thì gia nhập Vân Mộng Giang thị, dưới trướng Giang Vãn Ngâm.
Vân Mộng Giang thị một lần nữa giương cao lá cờ ở Kinh Sở, khiến lòng quân chấn động mạnh.
Buổi sáng sau ngày căn cứ giáo hoá bị đánh chiếm, mọi người chỉnh đốn một chút, đi đi ở ở, gần đến trưa là cơ bản sắp xếp xong.
Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện đang thảo luận đường đi tiếp theo, chuẩn bị từng bước tấn công các trạm giám sát Ôn thị thiết lập ở Kinh Sở.
Quản sự của bọn hắn kiểm kê người mới, ghi vào danh sách từng người một, hiện giờ đã có hơn 300 người.

Quản sự đếm đếm chợt nhận thấy có điều không đúng, vội vàng bẩm báo với Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện.
Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện đang cúi đầu nhìn vào một tấm bản đồ lớn, chỉ ra và trao đổi ý kiến, thì nghe quản gia nói, "Tông chủ, Nguỵ công tử, tại sao không còn thấy Lam nhị công tử và người Cô Tô Lam thị nữa?"
Đầu ngón tay Nguỵ Vô Tiện đang chỉ trên bản đồ chợt cứng lại, không ngẩng đầu lên, Giang Trừng nhíu mày nhìn hắn một cái, lát sau mới nhìn về phía quản sự nói, "Có lẽ là có việc phải đi.

Người ta giúp chúng ta lâu như vậy, dù sao cũng vẫn phải lo việc của nhà mình.

Trước mắt quá hỗn loạn, ngươi gửi cho Trạch Vu Quân một lá thư, thay ta biểu đạt tâm ý, đợi khi giành lại được Vân Mộng, ta sẽ tự mình tới cửa nói lời cảm tạ".

"Dạ, tông chủ" Quản sự đáp ứng và rời đi.
Giang Trừng nhìn quản sự rời đi, lúc này mới tiếp tục nhìn trở về, mấy lần muốn nói lại thôi.
Nguỵ Vô Tiện vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ vào một vị trí trên bản đồ, nói, "Đi Miện Dương trước".
Giang Trừng bỏ cuộc, gật đầu đồng ý.
Bọn hắn rong ruổi trên đường mấy ngày, đợi đến cuối cùng triển khai cuộc tấn công vào trạm giám sát Miện Dương, thì phát hiện nơi này hình như yên tĩnh đến mức có chút kỳ quái.
Bọn hắn rút kiếm tiến vào, thấy bên trong trạm giám sát là một cảnh tượng binh hoang mã loạn thê thảm, dường như có dấu vết đánh nhau, nhưng đã vườn không nhà trống.
"Chẳng lẽ tiên gia ở Miện Dương khởi nghĩa?" Giang Trừng không khỏi suy đoán.
Nguỵ Vô Tiện nhún vai, tỏ vẻ không phải là không thể, dù sao hiện giờ xu thế của Ôn gia ở vùng này đã mất, ngày cả Ôn Triều cũng bỏ chạy.

Nếu Ôn Triều không trở về Liên Hoa Ổ, mà một đường trốn về Kỳ Sơn, thì lúc này những tên Ôn gia bị vứt bỏ lại đây chính là thứ nằm trong lòng bàn tay của những tiên gia đang nổi giận.
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng đẩy đầu ngón tay, lá cờ hình mặt trời rực cháy bên trong trạm giám sát liền rớt xuống như một cơn gió yếu ớt, cán cờ cắm vào trong đất, bốc lên một đám bụi đất vàng.
Nguỵ Vô Tiện khinh miệt nhìn thoáng qua lá cờ đã te tua, nhẹ nhàng nói một câu, "Đúng lúc bớt việc".
Nhưng tục ngữ nói thật hay, việc bất quá tam, chuyện này sau đó trở nên hơi kỳ lạ.
Sau khi ở Miện Dương, bọn hắn lại lần lượt chạy tới Cánh Lăng và Sùng Dương, hai trạm giám sát ở đây cũng giống ở Miện Dương, lúc bọn hắn đến là vườn không nhà trống.


Điều khác biệt duy nhất là, so với Miện Dương mà nói, chỗ sau lại càng có vẻ hỗn loạn hơn chỗ trước, không giống Miện Dương bị dọn sạch sẽ như thế.
Trong trạm giám sát Miện Dương ngay cả một thi thể cũng không có, còn trong trạm giám sát Cánh Lăng tuy không có thi thể, nhưng lại xuất hiện mấy vệt máu, trạm giám sát Sùng Dương thì thi thể ở khắp nơi, không hề dọn dẹp một thi thể nào.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đều cảm thấy kỳ lạ, ngồi ở sảnh chính dặn dò người đi kiểm tra xung quanh, hai người đều không nói gì, qua thời gian khoảng hai nén hương, thế nhưng quản sự ra ngoài nhận thư tín và một môn sinh cùng chạy vào cửa.
"Tông chủ, tìm thấy cái này!"
"Tông chủ, có thư".
Giang Trừng một bên nhận thư một bên cùng Nguỵ Vô Tiện xem xét thứ vừa thấy, ngây ngẩn cả người.
Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Môn sinh đang nâng một sợi mạt ngạch dính máu trong tay.
Nguỵ Vô Tiện có chút run rẩy rút sợi mạt ngạch ra khỏi tay môn sinh, lật qua lật lại nhìn, phát hiện đây chỉ là một sợi mạt ngạch trắng bình thường, phía trên không có vân văn biểu thị là đệ tử thân thích, giống như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi, "Tìm thấy ở đâu? Dẫn ta đi xem!"
"Bên này..."
Nguỵ Vô Tiện cùng môn sinh đó đi ra khỏi cửa, Giang Trừng mở thư, đọc một hồi nhíu mày lại.
Là một khách khanh cũ của Giang gia gửi thư.

Quả nhiên, trên thư nói Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ dẫn một đội Lam gia, hợp tác cùng với tiên gia ở địa phương công phá trạm giám sát tại thị trấn Sa Dương, đến nay đã giành lại được toàn bộ khu vực đã bị chiếm ở Kinh Sở, những thủ hạ vốn là tàn quân của Giang gia may mắn còn sống dưới thời Ôn thị, lúc này đã tập trung ở thị trấn Sa Dương, chỉnh đốn binh mã, chỉ đợi Giang Trừng hạ lệnh, hợp lại cùng với Giang Trừng, tấn công một trận cuối cùng đánh chiếm Liên Hoa Ổ.
Giang Trừng mở lá thư thứ hai ra, thấy tin tức chiến sự nói Lam Vong Cơ ở Kinh Sở thu được hơn trăm người là tù binh của Ôn thị, những người này sau đó được Lam Vong Cơ thả ra, hiện giờ ai nấy đều đã trốn trở về môn phái của mình, nhưng dưới cơn thịnh nộ của Ôn Nhược Hàn bị tìm thấy toàn bộ, và bị chém như là lính đào ngũ.


Ôn Nhược Hàn tuyên cáo với thiên hạ đây là kế phản gián của Cô Tô Lam thị, nếu có ai dám cám ơn ân đức này của Cô Tô Lam thị, không giữ vững trận địa, thì sẽ bị chém đầu thị chúng như thế.
Mà Lam Vong Cơ cũng coi như là bị xếp vào danh sách đầu người cần chém của Ôn Nhược Hàn, gần như là ở ngay phía sau Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần.
Nguỵ Vô Tiện sắc mặt tái nhợt đã quay lại, hai người bọn hắn trao đổi một ánh mắt, Giang Trừng dúi hai phong thư kia vào tay Nguỵ Vô Tiện, nói, "Tự ngươi xem đi".
Nguỵ Vô Tiện trầm mặc đọc xong hai lá thư đó, ánh mắt dừng lại một thoáng ở danh xưng xa lạ "Hàm Quang Quân" trên thư.
Giang Trừng hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi, nhóm lửa nấu cơm, sáng sớm ngày mai khởi hành đi thị trấn Sa Dương.
Đợi mọi người rời khỏi sảnh, Giang Trừng bắt đầu viết hồi âm.
Giang Trừng viết thư xong, nhìn Nguỵ Vô Tiện tử khí nặng nề đang ở bên cạnh cúi đầu không nói, xoay chuyển tròng mắt, làm bộ làm tịch nói, "Ê, ngươi giúp ta xem một chút, thư viết như thế này được chưa".
Nguỵ Vô Tiện không kiên nhẫn phẩy phẩy tay nói, "Cút cút cút, chưa từng học viết thư à? Phiền quá!"
Giang Trừng ném bút lên bàn, đẩy bức thư về phía bên Nguỵ Vô Tiện, gõ gõ mặt bàn nói, "Tuỳ thích xem hay không xem, sau đó gửi đi cho bổn tông chủ!"
Nguỵ Vô Tiện cầm bút lên, ném về phía Giang Trừng, mực văng lên không trung, Giang Trừng nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa.
Nguỵ Vô Tiện duỗi tay qua lấy bức thư, thổi khô lá thư một cách lung tung, xếp qua quýt và nhét vào phong bì, dù sao người gửi cũng là Giang Trừng chứ không phải hắn, nhưng ngay khoảnh khắc lá thư được bỏ vào phong bì, hắn không kềm chế được hơi do dự một chút, nghĩ nghĩ, lại lấy lá thư đó ra, bày trên bàn.
Giang Trừng chỉ là viết mọi chuyện bên đây đều tốt, ngày kế xuất phát đi thị trấn Sa Dương, v.v..., để những tàn quân này cảm thấy yên tâm, cho họ biết là bọn hắn sẽ đến.
Nguỵ Vô Tiện nhìn lá thư đã bị hắn làm cho nhăn nhúm kia, nhíu mày, suy nghĩ trong nháy mắt, cúi đầu nhặt cây bút rơi trên mặt đất, chấm chấm mực.
Hắn treo ngòi bút lơ lửng trên không trung, được nửa đường không hạ bút xuống, cho đến khi một giọt mực rơi xuống lá thư, loang thành một đốm mực.
Đốm mực loang ra trong mắt Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện mím môi, thêm vào cuối thư năm chữ.
"Hàm Quang Quân khoẻ không"
Lúc này, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng hong khô mực, cố gắng vuốt phẳng những nếp nhăn trên giấy viết thư.


Nhưng những thứ như giấy thế này, một khi bị nhăn, thì kiểu gì cũng để lại nếp, có vuốt thế nào cũng không phẳng phiu như lúc đầu được.
Nguỵ Vô Tiện thật cẩn thận xếp lá thư lại ngay ngắn, bỏ vào phong bì, đi ra ngoài sảnh, một mình đi lên chỗ cao.
Bên trong sân đầy người, Giang Trừng đứng bên cạnh quản sự lật xem danh sách được ghi mới nhất, mọi người cười nói với nhau trong lúc bắc nồi nấu cơm, đốn củi, nấu nước.
Bên ngoài bức tường này tuy là binh hoang mã loạn, nhưng bên trong mọi người vẫn có thể tìm được một khoảnh khắc bình yên như vậy trong khói bếp lượn lờ ở đây.
Thật giống như chưa có việc gì thay đổi cả, và có một số thứ vẫn có thể còn tồn tại.
Nguỵ Vô Tiện xoay người, không hề nhìn bọn họ, hắn nhìn về phía núi rừng hoang dã sâu thẳm hun hút bên ngoài bức tường, huýt một tiếng sáo.
Một con chim đại bàng nghe tiếng sải cánh bay tới, Nguỵ Vô Tiện duỗi cánh tay ra, móng vuốt màu vàng nhạt ngoan ngoãn đậu trên cánh tay Nguỵ Vô Tiện, bám lấy thật vững chắc.
Nguỵ Vô Tiện cuốn lá thư kia lại, nhét vào ống đựng thư cột ở chân chim, đậy nắp lại, vuốt ve mấy cái lên bộ lông mượt mà của con chim đại bàng.
"Đi đi" Hắn nói, nhẹ nhàng nhấc tay lên, con đại bàng với đôi mắt xanh lá cây vỗ cánh mấy cái, kêu to và bay đi về phương xa.
Nguỵ Vô Tiện dõi mắt theo bóng chim đại bàng, cho đến khi đôi cánh giang rộng hoá thành một điểm đen nhỏ xíu trên đám mây xa xa.
Trong lòng hắn thầm mong ngươi đưa tin của hắn có thể đưa thư đến sớm một chút, như vậy sẽ có thể nhận được hồi âm sớm hơn một chút.
Nhưng hắn đứng trên tường thành một lúc lâu, trái tim đi theo cánh chim đại bàng đang bay về nơi xa xôi đó, vậy mà lại không rứt ra được.
Giang Trừng đang ở trong viện xem danh sách với quản sự, bỗng nhiên thấy kiếm quang Tuỳ Tiện loé lên trên tường thành.
Giang Trừng ngước mắt lên, nhìn thấy luồng kiếm quang màu đỏ đó biến mất ở chân trời xa, lát sau, không có chuyện gì xảy ra, lại quay trở về xem danh sách.
Dù sao thì, cũng không có gì để nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi